Trương Cốc Lan, 17 tuổi, sống cuộc đời vô cảm như một bóng ma lang thang. Đối với cô, cái chết luôn hiện hữu như một lối thoát dễ dàng, và cảm xúc của người khác chỉ là những thanh âm xa lạ. Ngay cả khi người thân gặp nguy hiểm, cô cũng không mảy may quan tâm.Một ngày, Cốc Lan lạc bước đến thị trấn Makochi, nơi phố mua sắm Tonpuu tấp nập người qua lại. Trong không khí sôi động và ấm áp nơi đây, hành trình của cô bắt đầu. Giữa những con người xa lạ và những câu chuyện chưa được kể, liệu Cốc Lan có tìm thấy được ý nghĩa mới cho cuộc đời mình, hay sẽ tiếp tục chìm vào bóng tối?..........Sẽ ra mắt sắp tới, cùng đón xemLưu ý: không phải do bộ não của tôi…
hi! tớ là sóc🫶 "Góc nhỏ" chính là bộ chuyện đầu tay của tớ về chủ đề yêu thầm, ánh trăng sáng. Mong các cậu sẽ đón nhận nó. Vì là chuyện đầu tay nên sẽ có sai sót, mong mọi người sẽ ủng hộ và chỉ bảo tớ nhiều hơn🥹🥹 ______________________________________ Ngày x tháng x năm 2020, hôm ấy là ngày đầu tiên tớ vào 1 ngôi trường mới, khi mà tớ rời ngôi trường tiểu học đã gắn bó suốt 5 năm để đến với mái trường trung học cơ sở. Năm ấy, tụi tớ đã phải chống chọi lại với dịch bệnh covid hoành hành. Tụi tớ không được cắp sách đến trường mà phải gặp mặt nhau qua những trang mạng trực tuyến. Hôm ấy là lần đầu tiên tớ gặp cậu. Người mà tớ mãi sau này vẫn không nghĩ rằng sẽ thích cậu đến thế...…
Trốn chạy khỏi những ám ảnh cũ, bác sĩ tâm lý Dunk Natachai Boonprasert đến một thành phố mới để bắt đầu lại. Nhưng ngay từ buổi chiều đầu tiên, cậu đã chạm trán Joong Archen Aydin - một người đàn ông lai Việt-Pháp bí ẩn với ánh mắt lạnh lẽo và những lời nói đầy ẩn ý.Giữa những cuộc trò chuyện ngỡ như vô hại, Dunk dần nhận ra những dấu hiệu bất thường, những khoảng trống trong câu chuyện của anh ta, và cả mối liên hệ kỳ lạ đến người trong quá khứ mà cậu luôn sợ hãi.Trong trò chơi tâm lý nguy hiểm này, khi mà ranh giới giữa thợ săn và con mồi trở nên mong manh, liệu cậu có kịp bóc trần được sự thật... trước khi chính mình rơi vào chiếc bẫy chết người?…
những mẩu cảm xúc ngăn ngắn kèm những câu hát da diết, viết trong những lúc tâm trạng tuột dốc, dành cho những phút mệt mỏi đến rã rời mà con tim vẫn không thôi giằng xé... những day dứt gần như đóng chiếm trái tim và lại nhói đau mỗi khi mưa về... những tình cảm mà ai cũng đã từng trải qua, từng đau đáu, từng không bao giờ muốn buông. dù đau.cầm lên được nhưng liệu có đặt xuống được không...yêu hay không yêu, liệu có thay đổi được gì...…
Có lẽ thời gian đi học , ai cũng từng đơn phương một người, nhưng mối tình đó một là sẽ tiếp tục hai là sẽ biến mất. Điều đó phụ thuộc vào chính bản thân mình. Vậy nên mình muốn khuyên những bạn đang đơn phương một người nào đó. Thì hãy can đam đuổi theo điều mình muốn, đừng sợ điều gì cả. Chứ đừng để đến cuối cùng khi nhớ lại thời điểm đó, sẽ cảm thấy nuối tiếc hay hối hận. Bởi vì thời gian sẽ không trở về để nghe bạn nói : " Nếu như " hay " giá mà".... Mình viết câu chuyện này để chia sẻ về thời tuổi học trò thơ ngây mình đã bỏ lỡ.....Mà tất cả chỉ vì chữ """Sợ""" " Sợ mất tình bạn khi nói ra" " Sợ mất mặt khi bị từ chối "Rất nhiều chữ ""Sợ...""…
Tác giả: Đống Sắt VụnGiới thiệu: Đông Phong là tác giả tiểu thuyết về thời thanh xuân học đường ngọt ngào. Trong lúc về quê ăn Tết ở Nha Trang, cậu đã đánh một giấc khi đang ngồi trên tàu. Nào ngờ, vừa mở mắt ra, cậu lại vô tình lạc vào thế giới trong cuốn truyện tiểu thuyết mà mình sáng tác. Nhưng vấn đề ở chỗ, cậu lại nhập vai vào nhân vật sẽ chết vào năm mười tám tuổi!Về sau, khi được thấy tận mắt, gặp gỡ và nói chuyện với các nhân vật thật bằng xương bằng thịt, cậu đã quyết định muốn tiếp tục bám trụ nơi này lâu hơn để phục vụ cho mục đích sáng tác của mình, và phương thức kéo dài tuổi thọ của cậu là tiếp cận các nhân vật chủ chốt của cả bộ truyện. Thế nhưng, cuốn tiểu thuyết học đường ngọt ngào của cậu lại trở thành tiểu thuyết báo thù rửa hận lúc nào không hay...Cuối cùng, chúng ta hãy cùng chờ xem, vị tác giả nhỏ bé của chúng ta sẽ sống sót như thế nào trong bộ tiểu thuyết học đường ngọt ngào nhưng cũng không kém phần quái thai này nhé!Chú ý: Nhân vật chính theo Chủ nghĩa Khắc Kỷ, hãy lưu ý trước khi đọc.…
Tên truyện: Khuyết Tác giả: Anlzy"Tao biết mày thích tao, nhưng mà Phong ơi...xin mày...đừng thích tao nữa...nhé?"----------------------------------------------------------------------------------Có những mối tình chẳng dám gọi tênCó những con người yêu mà chẳng được đáp lạiCó lẽ họ sợ, nếu nói ra, ngay tình bạn này cũng chẳng giữ nổi...Nhiều năm yêu thầm một người là cảm giác gì?"Là ánh mắt dù cận bao nhiêu độ cũng thấy được người ấy ở giữa vạn người. Là khi thấy người ấy đi bên người khác thì tim đau nhói . Là...tình cảm mãnh liệt mà chẳng dám nói ra"Nhiều năm được thầm yêu lại là cảm giác gì? "Là không biết sau lưng mình luôn có ánh mắt dõi theo. Là chẳng thể nhận ra được thứ tình cảm ấy cho tới khi người kia nói lời từ biệt..."---------------------------------------------------------------Những nhân vật, địa danh trong truyện là do tui bịa ra, không có thật đâu áhoan hỉ hoan hỉ-----------------------------------------------------------------mới tập tành viết truyện, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng...cảm ơn vì giữa muôn ngàn tác phẩm, người lại chọn dừng chân ở tác phẩm của tuiiii<3333…
"Không biết từ bao giờ, trái tim tôi có một ngăn kéo nhỏ."Ngăn kéo đó, trước đây, chỉ chứa những thứ đơn giản: hôm nay ăn gì, học những gì, hay danh sách những việc cần làm trong ngày. Cuộc sống của tôi, nói một cách hoa mỹ, là một đường thẳng. Không có những đoạn rẽ bất ngờ, không có những ngã ba, ngã tư rối rắm. Tôi thích sự đơn giản, sự an toàn mà nó mang lại.Thế rồi, một ngày nọ, một mảnh ghép kỳ lạ xuất hiện và chiếm lấy toàn bộ ngăn kéo đó. Nó không phải là một công thức, cũng không phải một định lý. Nó là hình ảnh của một người.Hình bóng ấy, của một người con trai tôi thậm chí còn chưa biết tên, lại có sức mạnh khiến tôi đứng hình ngay giữa biển người đông đúc. Kể từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong thế giới của tôi đều thay đổi. Những con số không còn là những con số vô tri nữa, chúng biến thành số bước chân tôi đếm mỗi khi đi qua lớp anh ấy. Những định lý không còn là những định lý nhàm chán nữa, chúng là những quy tắc mà tôi tự đặt ra cho bản thân, chỉ để có lý do nhìn thấy anh ấy thêm một chút.Những điều nhỏ nhặt nhất bỗng trở nên quan trọng. Tôi bắt đầu để ý đến những mối quan hệ xung quanh anh. Tôi lén nhìn cách anh ấy nói chuyện với bạn bè, giọng nói vui vẻ khiến tôi bất giác mỉm cười. Tôi trở nên tò mò về anh, về thế giới của anh, về những câu chuyện xung quanh anh.Tim tôi bắt đầu có nhịp điệu của riêng nó, không còn đập đều đặn như một cỗ máy. Những cảm xúc này rất lạ lẫm. Nó không phải là sự phấn khích, cũng không phải là sự lo âu.ngày bắt đầu 28/8/…
Tác giả: đang cập nhậtNhóm dịch: Ngôn Phong Tình trạng: đang cập nhậtNguồn : Ngonphongcomics.com Hắn ta là một tổng tài lạnh lùng, cô ấy là tân nương thay thế, đêm tân hôn hắn đưa cô cho người đàn ông khác, hết lần này đến lần khác làm nhục cô. Bị hắn ta giày vò sống không bằng chết cô vẫn không chịu khuất phục:" người vô sĩ như anh sẽ có ngày gặp báo ứng!" Hắn ta tức giận người phụ nữ đáng chết này dám mắn hắn? vậy thì cô ta sẽ gặp điều bất hạnh! ngang ngược mà kéo áo bệnh nhân của cô ấy xuống, lạnh lùng tuyên bố rằng:" tôi muốn thực hiện quyền của 1 người chồng!"Mong mọi người ủng hộ nha 😊😊…
Nhân sinh như cõi mộng, mộng tỉnh nhân tan, kiếp người phù vân - chính là con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng, thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất. Một nữ sinh trung học bình thường vốn đang trải qua những năm tháng tuổi trẻ êm đềm, không âu lo bỗng bị trói buộc bởi vận mệnh nghiệt ngã. Thế sự xoay vần chỉ sau một đêm, nhận phải bi kịch đã được định sẵn, cô mất đi tất cả, chìm trong đáy sâu tuyệt vọng. Tưởng như đã chẳng còn gì níu kéo nơi trần thế, một tia sáng hi vọng yếu ớt le lói trong mảnh đời tối tăm mịt mù, tia hi vọng mong manh ấy đã khơi dậy lên khát vọng sống trong cô và cũng đã vô tình trở thành một chấp niệm cô kiên quyết cả đời không buông. Mặc cho biết kết cục đợi mình phía trước là tàn khốc, cô như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa, không sờn lòng. Mặc dù biết tia sáng mình đã coi là cả nguồn sống ấy sẽ chẳng thể là của riêng mình, cô vẫn cố chấp đuổi theo và giữ lấy, không nỡ buông tay.Có lẽ vì sự ích kỷ đến mù quáng của chính mình, cô đã chẳng hề nhận ra rằng sau lưng cô, vẫn luôn có người lặng lẽ đợi cô quay đầu, lặng im che giấu cảm xúc thật trong tim. Warning: Tác giả mượn bối cảnh của bộ manga hành động, kinh dị viễn tưởng nổi tiếng Tokyo Ghoul, các sự kiện diễn ra ở tuyến thời gian không trùng với nguyên tác, độc giả nào cảm thấy không thích có thể rờ…
khi nào ta nói tiếng yêu.tiếng yêu dịu ngọt chân thành ta cất khi nàobạn luôn tự hỏi chính mìnhnhưng không hề biết đã có câu trả lời từ lâuTag: Reader; xReader; Reader Insert; Chia Tay; Sad/Angst; Fluff; An Ủi; Tình yêu không được đền đáp/Unrequited Love; lower case**Theo dự định đầu là sẽ viết theo ngôi thứ hai nhưng quá khó và 'bạn' không được hay nên ngôi xưng 'em'. Giới tính và độ tuổi của Reader không bị ảnh hưởng bởi ngôi kể, có thể lớn hơn hay nhỏ hơn người kia. Và tương tự, người kia có thể tùy giới và độ tuổi*****Cái bìa không có ý nghĩa gì đâu :") chỉ là mình lười des 1 bức đàng quàng nên lấy đại***…
"nắng mùa hạ rất rực rỡ.mùa hạ của một đời người, cũng nên rực rỡ và ấm áp như vậy."------------------rảnh một chút, deep một chút thì sẽ vào đây xả để tâm hồn bay bổng vậy thôi ~tưởng tượng xíu để cảm nhận được sự mơ mộng, hồn nhiên của tuổi."có thể năm tôi 17, 18 tuổi chưa yêu ai cả, nhưng trí tưởng tượng sẽ giúp tôi cảm nhận được những hương vị, cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu. suy cho cùng, chính là để cảm thấy thanh xuân ấy, tôi đã từng rất trẻ con, bay bổng và cuồng nhiệt. và vì tôi còn trẻ mà! vậy tại sao không?.."…
Hắn-Nam Cung Thần: lạnh lùng,tàn khốc,là nhân vật làm mưa làm gió cả bạch đạo lẫn hắc đạo,....Cô-Âu Dương Nguyệt: dễ thương,xinh xắn,đáng yêu,nhân hậu,tuy vậy nhưng cô cũng không dễ bị bắt nạt,....Anh-Lãnh Ngạo: người như tên,nhưng lại dịu dàng với mình cô,....Ả-Trương Thủy Ngân: có thể nói là tình nhân của anh,giả dối,độc ác,luôn tìm mọi cách để hại cô,....* Một số nhân vật khác :Âu Dương Phong: anh trai của cô,luôn yêu thương và ủng hộ cô,....An Thuần và Tịnh Khiết: cả hai đều là bạn của cô,dễ thương,xinh xắn,đáng yêu,nhân hậu giống cô,cũng không dễ bị ăn hiếp,....(bạn của chị tui có khác 😆)~~~☆Mọi người ủng hộ cho mình nhoa☆~~~* I LOVE YOU * "chụt"…
Park Jimin và Jung Hoseok là hàng xóm của nhau và sống cùng nhau từ bé với những tháng ngày ấm áp ~Hoseok hơn Jimin 5 tuổi, Park Jimin đã u mê người ấy từ cái nhìn đầu tiên, yêu thầm anh Jung suốt 8 năm. Đáng lẽ họ sẽ được sống bên nhau nhưng Hoseok bị ép ra nước ngoài làm việc. Đau khổ tột cùng, Jimin sẽ định hôm ấy nói cho Hoseok biết tình cảm cất giấu 8 năm của mình nhưng không kịp. Rồi 3 năm trôi qua, ngày Jimin mong đợi cũng đến nhưng cậu đâu biết ngày ấy cũng là ngày Hoseok lại dẫn một cô gái khác về cùng...Jimin sẽ phải làm gì??_Hopemin Fic by me :3_Thể loại: ngọt, ngược, mặn, sủng,... ( đầy đủ ;3 )~ Please Love It_Thank You <3_#Ki…
"Này, đứng đơ ra đó làm gì thế ?""Tôi đang nhớ đến vụ hôm bữa cậu nói" "Vụ đi ngắm bình minh hả ?" "Ừ, tôi định đi" "Không phải cậu nói không đi sao, bữa cậu nói trẻ con mà" "Tôi suy nghĩ lại, cậu không muốn tôi đi nữa à ?" "Tôi nói vậy thôi, thế nay cậu qua nhà tôi ngủ, mai tôi với cậu cùng đi" Cái tên này lúc nào cũng vậy nghĩ một đằng làm một nẻo không ............................... Sáng hôm sau, tôi cùng cái con người khó hiểu này khoác vai nhau, cùng ngắm ánh bình minh ấm áp đang len lỏi xuất hiện kia "Này, sau khi tốt nghiệp tôi với cậu vào cùng một trường nhá" Cậu ấy nói rồi quay qua nhìn tôi Tôi cười đáp lại cậu ấy: "Được" Cậu ấy nở nụ cười thật tươi, nụ cười ấy ấm áp và sáng chói như ánh dương lúc này vậy Tôi không biết là từ bao giờ nhưng tôi chỉ muốn nụ cười ấy thuộc về riêng mình, chỉ mình tôi...…
Một câu chuyện viết về sự ngây ngô, khờ dại của chính tôi khi thầm thương người ấy, có ngọt ngào, có đắng cay...Đối với tôi...Người có gặp, hoặc không gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, không buồn, không vui.Người có nhớ, hoặc không nhớ tôi, tình cảm của tôi vẫn ở đó, không đến cũng không đi.Người có yêu, hoặc không yêu tôi, yêu thương tôi trao người vẫn ở đó, không tăng thêm cũng không bớt đi.Người có theo, hoặc không theo tôi, thì tay tôi vẫn muốn nắm lấy tay người, không muốn cách xa ..."Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng sao không thể nhìn thấy người.Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng sao không thể yêu người...?Thực sự có kiếp sau ư?Như vậy, tôi nguyện làm...một con bướm lãng du...một giọt mực thấm đều lan trên mặt giấy...một hạt cát bị gió cuốn bay xa ... "…
Tư Vũ luôn bắt đầu buổi sáng bằng tiếng chuông báo thức, ổ bánh mì thơm và... ánh nhìn quen thuộc từ Dương Trạch - tên thanh mai trúc mã phiền phức nhưng không thể thiếu. Chỉ cách nhau 10 tiếng chào đời, họ lớn lên cùng nhau, từng nhịp chân cũng quen thuộc. Nhưng khi cả hai đặt chân vào cấp 3, mọi thói quen bắt đầu chênh lệch một chút - chỉ một chút thôi, mà cũng đủ khiến lòng rối bời._________________________Lên chap chậm cách mấy cũng hứa không drop vì Tư Vũ và Dương Trạch là 2 đứa con tinh thần của mình ấp ủ muốn làm fic cho 2 đứa từ lâu. Ước tính truyện còn dài nên khi nào thích thì mới hoàn, cam kêt HE. Mình nhận góp ý đáng yêu còn ai chê thì không tiếp ~.~ cảm ơn mọi người ủng hộ nhée…
Đây là những dòng xúc cảm của riêng bản thân mình thời học sinh, một ít cảm xúc trào dâng như giọt nước tràn ly mà mình nghĩ có lẽ tất cả các bạn nào đang theo đuổi mối tình đơn phương đều trải qua.Văn mình không hay và trôi chảy, nhưng đây cũng chỉ là một ít cảm xúc bé nhỏ tuổi học trò của mình. Đoạn văn này được tìm thấy khi vô tình lục lại Drive điện thoại nhiều năm trước, đọc cũng thật ngây ngô và hài hước, đượm chút nỗi buồn vu vơ của tình yêu tuổi học trò dù chỉ là mối tình đơn phương. Chuyện cũng qua lâu nên mình không cất giữ mãi cho riêng mình nữa và mình sẽ chia sẻ nó để một phần nào kí ức về tình yêu ngây ngô, trong sáng đó không bị lãng quên.…
Mặc Tử Hoà là một cậu học sinh bình thường cậu luôn sống trong hoà bình, cậu là học sinh lạc quan vui tươi gặp ai cũng có thể cười rạng rỡ nụ cười trên môi luôn là ánh nắng mặt trời của vô số người cô đơn. Cậu đang đi học trên con đường hằng ngày thì phải dừng chân vì cậu đã bị tiếng sét ái tình vượt qua như cơn gió lướt nhẹ, cậu đã biết yêu một người là như thế nào, và người làm cậu bị trúng tiếng sét ái tình đấy là một học sinh năm trên có tên là Tuệ Tĩnh Tâm anh chính là một học sinh nổi tiếng gái theo ầm ầm và anh cũng là một học sinh giỏi toàn trường nhưng vì lý do cá nhân nên anh phải chuyển trường vì trường của anh khá xa nên phải chuyển luôn nhà. Và đó là lý do ngày hôm nay cậu đã gặp được anh và cuộc theo đuổi đơn phương của cậu sẽ được bắt đầu sẽ như thế nào? hãy theo dõi cốt truyện để biết thêm tình tiết!…