Hắn chỉ ngồi đó im lặng nhìn cô, cô như thấy được trong đôi mắt màu trời kia là cả một bầu trời đau thương và u tối. Cô bật khóc, giá mà mọi chuyện đừng như thế này. Giá mà ngày đó, cô không chấp nhận lời cầu hôn của hắn."Cuộc đời tôi chỉ toàn chuyện sai trái nhưng chưa bao giờ tôi nghỉ việc mình yêu em là sai.""Lâm Hàn, cả đời này của tôi chỉ hận duy nhất một mình anh!""Em đi chơi lâu quá rồi đấy, báo hại thân làm chồng như tôi cũng phải đi tìm em về. Diệp Tử Yên, em mau cùng tôi trở vê nhà !""Phu nhân ơi, làm thế nào thì tôi mới có thể khiến em ở lại đây ?""Hàn Trì Dực, anh có yêu em không ? Kể cả khi em đã thành ra như thế này?""Tôi yêu em."…
Tóm tắt: Sau hai mươi năm lãnh đạo Vongola, Giotto quyết định nghỉ hưu. Anh dẫn Rinato đến một thế giới khác, mở một tiệm cà phê ở đó và tận hưởng cuộc sống mới.Lưu ý: Fic chỉ được đăng ở tài khoản Wattpad này, nhà chính WordPress và AO3 ghi trong hồ sơ.…
Mặt trời và mặt trăng hiếm khi cùng ngự trị trên một bầu trời. Nhưng vào khoảnh khắc giao thoa của bình minh và hoàng hôn, ta mới có thể chứng kiến cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ.…
"Tựa gió, tựa mộng, tựa anh"Chúng tôi từng yêu nhau dưới bầu trời đại học năm ấy.Giờ đây chỉ còn lại mình tôi, 'tựa' vào ký ức hóa tro tànAnh đi rồi... nhưng tình yêu vẫn còn đó - vẹn nguyên, lặng lẽ như gió lướt ngang tim.…
_Này .cô có biết cậu ấy là ai k_ Hai người là ai tôi biết làm gì ,chẳng liên quan đến tôi _Cậu ấy chính là...._HẢ ..CÁI GÌ*****_Cô làm nghề gì thế_ Tôi á....Gái BÁN HOA#####Nàng và hắn lần đầu gặp nhau trong tình huống trớ trêu ,tưởng rằng chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến cho hai người luôn vấn vương về người còn lại để rồi con tim tìm đến nhau mà quấn quýt không rời....…
Sẽ như thế nào nếu chú chim bị mất đi đôi cánh, chú chim không thể bay, không thể tự do, cũng không thể trở về ngôi nhà của mình. Ai sẽ lấy lại đôi cánh cho chú chim? Ai sẽ cho chú chim được tự do? Ai sẽ cùng chú chim bay lượn trên bầu trời? Ước mơ duy nhất của chú là chỉ muốn tìm được chú chim còn lại của cuộc đời mình. Ai sẽ thực hiện ước mơ cùng chú đây?- Em muốn được tự do. Em muốn được bay thật cao, thật xa trên bầu trời đầy mây kia- ... Anh sẽ bay cùng em - Hắn cười Cậu ngước đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt trong veo khẽ nheo lại- Sẽ như thế nào...nếu 2 ta cùng bỏ trốn- Nếu như em muốn, anh nguyện cùng em bỏ trốn. Sống suốt đời cùng em…
Quân Dao ta đường đường là viên ngọc trân báu của thừa tướng phủ, lại còn là cháu gái của Hoàng hậu cao quý. Ta biết ngoài người nhà ra, chẳng có ai thật lòng muốn ở bên cạnh ta cả. Ta ương bướng, lạm quyền, ích kỷ chỉ biết nghĩ bản thân,..ta biết chứ, nhưng ta vẫn hoài cô độc. Hắn đối với ta chính là ánh trăng sáng trên bầu trời cao,hoàn mỹ xinh đẹp nhưng có cố gắng đến mấy cũng không tài nào chạm tới. Ta bất chấp theo đuổi tình yêu dù biết rằng mình không nên yêu hắn bởi kết cục cũng chỉ là khổ đau, nhưng con tim ta vẫn hằng mong tấm chân tình này có thể được đáp lại. Nhưng không, ta biết rồi Mặc Lam Lăng, ta biết ta sai rồi, ta không được yêu người nữa, không tổn hại đến nàng ta nữa. Vậy nên, làm ơn dừng lại được không?........... Đã là hoàng tộc thì luôn phải giữ cho mình hai bộ mặt. Ta cũng không phải ngoại lệ. Là kết tinh của một thoáng chân tình thiên tử kia, ta lại càng phải dè chừng, cẩn thận. Cho đến ngày kia, nàng như một tiên nữ được phái xuống trần thế đã chiếm trọn trái tim ta. Ta đã đuổi theo, giành lấy, bảo vệ người con gái như bông hoa sen trắng kia, bất chấp tất cả chiếm lấy hoàng vị. Nhưng tại sao ngươi cứ năm lần bảy lượt phá hoại hạnh phúc đôi ta. Nàng ấy không còn nữa, ta làm sao sống nổi? Quân Dao!!! Dù cho có phải bị đày xuống địa ngục, ta cũng sẽ kéo ngươi theo cùng!!!Vòng lặp vô tận, biết bao giờ có thể kết thúc? Ân oán tình thù, biết bao giờ mới dừng lại ?Link art đây nhé các nàng: https://l.facebook.com/l.php?u=https%3A%2F%2Fi.pinimg.com%2Foriginals%2F14%2Fbe%2F11%2F14be11f278f44499aca93248d7af…
Chúc Long - Thượng Cổ Long Thần hắn đã có từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa.Từ thập kỷ qua hắn đã đi xuyên không gian và thời gian, trải nghiệm thế giới. Đến khi chán hắn ta hoá thành người, dừng tại ngôi đền cổ, tiến gần tới cột đá rêu phong, tựa lưng vào đó, móc trong túi ra quyển sách Vạn Pháp Quy Tông, tay cẩm quyển sách lật tần trang, lẩm nhẩm đọc.…
- Cậu là ngôi sao sáng nhất tôi từng thấy .Hãy làm những gì cậu muốn tôi sẽ luôn ở phía sau cậu . Gửi người con trai tôi yêu thầm năm 17 tuổi .PARK JIMIN EM YÊU ANH.Mình rất rất cảm mơn bạn đã đọc truyện của mình . Vì lần đầu viết truyện trên đây nên còn hơi bỡ ngỡ nên là có gì sai xót thì mọi người góp ý mình nha. Thấy hay thì cho mình xin một theo dõi nha THANK SO MUCH. Xin đừng lấy truyện của mình đi đâu khi chưa có sự cho phép nha!.…
Bầu trời đêm tĩnh mịch ... Đúng ! Hay, do chính tôi bị giam trong bóng tối 3 năm qua ... khi bị cả Đường gia vô cớ bắt tôi thay chị vào tù thay thế . Gánh chịu cả lời đồn và sự khinh bỉ .3 năm trước ...…
Hoàng hôn buông xuống trong một cái chớp mắt, bầu trời phủ lên một lớp kem cam cam đỏ đỏ, sau những tòa cao ốc xa xa lấp ló mặt trời tròn trịa. Thiên Yết vịn tay lên ban công, nó ghét hoàng hôn. Đỏ đỏ cam cam như màu máu, ấm áp được chốc lát là lại trở về sự lạnh lẽo vốn có. Không thể phủ nhận là giống nó, nhưng cõi lòng Thiên Yết chưa từng tồn tại một cảm giác ấm áp nào trước kia, từ khi ba mẹ nó ly dị, lôi nó và người bạn duy nhất của nó - Xử Nữ - theo. Thiên Yết phả ra một hơi, làn hơi mờ mờ nhanh chóng tan biến trong không gian tĩnh lặng. ......Xử Nữ lại cười, một nụ cười xán lạn. Đôi mắt bồ câu híp lại, đủ để nó không thấy cái cau mày rất khẽ từ Thiên Yết. Thiên Yết không ghét Xử Nữ, chỉ là cái cách Xử Nữ đối diện với cuộc hôn nhân của ba mẹ nó khiến nó chán chường. Xử Nữ giả tạo luôn luôn trưng ra nụ cười chuẩn mực, con bé nghĩ một đằng nói một nẻo, rất có thể lúc này, Xử Nữ cũng đang thầm chế nhạo nó trong đầu. Cơ mà, Thiên Yết biết Xử Nữ đã 17 năm, con bé đã lên Phổ Thông rồi còn gì....Con người ai rồi cũng phải trưởng thành, không cô gái nào có thể là công chúa lớn lên trong nhà kính mãi, cũng không cậu bé nào cũng luôn là anh hùng giái cứu thế giới. Tuổi thơ non dại như một giấc mơ thần tiên, nhưng mơ đủ rồi hay chưa, thì vẫn phải tỉnh dậy.…
Sắc thái thứ bảy từ nhật quang qua lăng kính của @accnaydaohokhonglapMột bức thư ngắn gửi đến những người thương của KiinCuzz nhân dịp lễ Valentine trắng…
Có ai đã từng nghĩ những thứ đẹp đẽ, trong sáng như Mặt Trăng hay Ngôi Sao lại nhuốm đầy máu người dưới đêm khuya tĩnh lặng?!Có ai đã từng ngồi ngẩn ngơ mơ về một ngày mai tươi sáng, triển vọng của bản thân, ước mơ cao cả trong tương lai? Nếu có thì xin hãy cẩn thận, ước mơ như một nguồn suối ngon lành, ngọt ngất, có thể độc chết bạn đấy!Câu chuyện không quá rùng rợn, ma mị nhưng sẽ cố gắng hấp dẫn các độc giả vào thế giới của những điều kỳ bí!Phần 1 cũng như là quyển đầu sẽ theo chân các cảnh sát trong Tổ trọng án cao cấp lật tìm ra những bí ẩn khiến cả thế giới phải nghi hoặc, thượng cấp phải đóng hồ sơ lại! Từ những chuyện bình thường như giải cứu con tin lại vô tình phát hiện ra một chuyện kì lạ để từ đó rơi vào một thế giới mà bản thân chưa từng biết đến!Tại sao những thứ tưởng chừng như giản đơn kia lại mang trong mình bí mật to lớn đến thế?Có lẽ Ma, Người và Thần Tiên đâu dễ dàng gì phân biệt?Ma trong tim, thân là người, miệng lưỡi phun hoa sen!*Toàn bộ câu chuyện đều là hư cấu* Nguồn: Vnkings.com…
Tác giả: Phù ThuyếtPhong Hân thật sự rất mệt, 20 năm trước, bạn gái của nàng vì một tai nạn ngoài ý muốn mà não bộ bị tổn thương. Trạng thái tinh thần rất không ổn định.Nàng trơ mắt nhìn người được mọi người tung hô là nữ thần, giờ đây biến thành một kẻ ngốc hàng ngày thích lầm bầm lầu bầu, la to, không có khả năng gánh vác một cái gì.Hiện giờ Phong Hân đã qua 40 tuổi, đối với người vợ thường xuyên nổi điên đã sớm chết lặng. Đáng lẽ 20 năm trước nàng hẳn nên vứt bỏ Thương Tòng Thư chứ không nên chiếu cố em ấy đến tuổi trung niên. Hơn nửa đời phải chịu khổ vì một người điên. Một đêm tỉnh lại, Phong Hân trở về 20 năm trước. Cư nhiên xuyên về ngày sau khi Thương Tòng Thư bị bệnh tâm thần!!! Thương mẫu vô cùng bi thương: "Dì biết người bình thường ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ khó lòng mà chấp nhận. Chỉ cần con nói một câu không cần Thư Thư, dì và chú sẽ mang nó đi."Hình ảnh hiện tại với tương lai giống nhau y như đúc, Phong Hân nằm trong vòng tay Thương Tòng Thư, cô gái ngốc này không biết đang lải nhải cái gì trong miệng, lúc thì lắc đầu lúc thì khóc nháo cả lên. Phong Hân chỉ nhìn thoáng qua cũng muốn rơi nước mắt, trái tim quặn đau.Chẳng sợ chiếu cố tên ngốc như em khiến lòng tôi tan nát, tra tấn tôi đến thống khổ bất kham. Tình yêu tôi dành cho em vẫn luôn sâu đậm như vậy.Phong Hân: "Dì, con muốn em ấy."…