Hắn đối với cậu không phải yêu, cũng chẳng phải hận, mà là cưỡng chế, là kiềm hãm, khiến cậu chỉ là của riêng hắn. Hắn 20 năm sống phóng túng, tàn nhẫn, hãy để quãng đời còn lại của hắn ích kỷ, nhỏ mọn giam cậu vào tim hắn. Giống như một kẻ tự kỷ đang bảo vệ con gấu bông của mình trong gốc khuất của vực sâu. Chỉ có hắn và cậuTruyện là ý tưởng nhất thờiThể loại ABONgày đăng 29th05nam2024…
NOTE: ruhana hay hanaru gì đọc cũng được, bạn diễn giải thế nào cũng đúng, bởi vì mình quăng não khi viếtHanamichi lật tìm khắp tờ tạp chí bóng rổ mà cậu đã nhờ Ryota mua giúp và gửi về, tìm kiếm hình ảnh và thông tin đội bóng đại học Rukawa đang thi đấu. Có khi lại như Ryochin senpai hay Sawakita, bóng dáng nhỏ ở mãi đằng sau vì họ đều là hậu vệ dẫn bóng, lại còn là người châu Á.Nghĩ đến mà Hanamichi đóng tạp chí lại. Những con người đó ở xứ cờ hoa xa xôi, cậu ở đây nóng lòng chờ được đến đó, mãi cậu vẫn chưa đến đó được. Một năm qua thật khó khăn.Có tiếng thông báo ở sân bay Haneda gọi hành khách tiến về phía cổng để chuẩn bị lên tàu bay khởi hành đi Bradley, Connecticut. Hanamichi cuộn lại tờ tạp chí và đứng lên. Hành lý đã ký gửi, chỉ còn ba lô màu đỏ đen có đeo chiếc móc khóa số 11. Cần gì tìm hình vừa mờ vừa nhỏ trong tạp chí, cậu chỉ cần đến đó và sẽ thấy người đó bằng xương bằng thịt.…
Doãn Kì Hiệu Tích*Lưu ý: ĐÂY LÀ FIC CHUYỂN VER CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. Fic gốc: Là một thanh niên hiểu chuyệnTác giả: MyTh2106Link fic gốc: https://www.wattpad.com/story/285890386?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=Min_2511&wp_originator=ozkYikXf%2BoTGRc%2BQccKyqRkBfg0O5qB%2BPlEwv2P6UbzLMcnto7wnht7fF1NNhgBxWOHHXGlqZzzSBBgflbhYZKzeBxoqyUgMa%2BdHE%2FvEXdHGu9Oyz0LyFh8HrscDe9Xk…
Trong tiếng Hàn, số 9 phát âm giống với họ Koo của Koo BonHyuk.Vậy nên cậu ta nhanh trí đặt biệt danh cho Hanbin là 309, nghĩa là 'của Hyuk của Hyuk của Hyuk'điều gì quan trọng thì nhắc lại 3 lần.[OCC, fic có yếu tố bạo lực máu me]…
Lại một phút rãnh rỗi nữa đây😄Tui không chắc là nó hay đâu, tại tui biết trình mình mà😅Chỉ mong các Ki-ling zui zẻ đọc truyện là được😉Tựa đề và nội dung nó khác một trời một vực…
Những năm tháng tuổi trẻ ấy, có rất nhiều điều chúng ta nghĩ không thể chịu đựng được, đã chịu đựng được, rất nhiều thứ chúng ta nghĩ sẽ không bao giờ đánh mất, đã đánh mất...Nhưng nỗi nhớ lại giống như một cơn nghiện.Bỏ mặc cơn nghiện lên đến đỉnh điểm, sau đó cảm thấy mình có thể sống sót vượt qua.Tưởng rằng mình có thể vượt qua.Thì tái nghiện.…
Trong lòng tôi bây giờ trộn lẫn đầy đủ gia vị cảm xúc.Bọn họ chỉ nói giám đốc mới là con trai của chủ tịch, chứ không hề nói con trai của chủ tịch ở bên cạnh nhà tôi.Điều xấu hổ nhất là tôi còn là trợ lý của anh ta. Làm sao bây giờ, rối quá đi~~~~________________________________________________________________________TÁC GIẢ: THẬP NHỊ BÔI KHẢ KHẢTruyện được chuyển ver, không phải do mình viết, vui lòng không reup đi nơi khác.Vì là truyện được chuyển ver thành cp mình yêu thích nên sẽ có những sai sót và mình có một số chỉnh sửa trong truyện, nếu ai không thích hoặc cảm thấy mình vi phạm bất cứ điều gì, mình sẽ lập tức xóa truyện. Cảm ơn mọi người đã ghé qua.…
Câu chuyện kể về cuộc đời phong hoa tuyết nguyệt? dục tử dục tiên của Hàn tiểu thư con gái quan thượng thư của Đại Ý●Truyện hư cấu chủ yếu giải trí và thỏa mãn dục tâm.●Cao H, Cao Cao Cao H●Không hợp đừng đọc ❌…
"À ừ, hình như tao chưa biết tên mày nhỉ?" Tôi bày ra vẻ mặt thân thiện hết sức, cơ mặt ráng nặn một nụ cười thảo mai tỏa nắng sunlight."La Hoàng Việt Khánh." Chấm hết. Người kia không quay đầu nhìn lại, chỉ lịch sự nhả một câu đáp lấy lệ. "Ồhhh, tên kêu vãi.".Tôi cảm thán. "Cảm ơn Nam Phương. Tên mày cũng thế.""..."Èo, nghe khác đ gì bản việt hóa của câu nice to meet you how are you i'm fine thank you and you trong sách giáo khoa tiếng anh đâu nhỉ. Hóa ra sượng trân không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ lan tràn từ chỗ thằng Hưng sang chỗ tôi mà thôi. Nói đi nói lại một hồi thì tôi cũng đầu hàng, tập chung phe phẩy cái bìa vở cho đỡ nóng.…