Sẽ thế nào nếu việc đồng hành cùng nhóm bạn khám phá vũ trụ, tìm ra những quả cầu năng lượng chỉ là tưởng tượng của Ying - một cô bé không thể chạy trên đôi chân của mình? Và sẽ thế nào nếu một người bạn trong tưởng tượng của cô bước ra ngoài đời và bầu bạn với cô? chẳng phải rất tuyệt vời sao?" Ta về nơi có tiếng ca cuối trời Thảnh thơi hết đời Tiếng ai vẫy mời ? Tiếng người mang đến chân trời xa vờiVẫn đang cố đợi Tiếng người hết thời "---lấy cảm hứng lớn từ khúc dạo đầu của bài " An - Lil Wuyn "tôi không biết nó là oneshort hay một tập truyện dài nữa, hoặc là Huhu Ending (nếu là oneshort ) hoặc là Open Ending ( nếu là tập truyện dài ) nên mọi người cứ chuẩn bị tinh thần trước nhé 😍🥰…
"tôi ghét heather. đó là một cô gái xinh đẹp, hoàn hảo, ngọt ngào và thơm ngát như bông cúc. rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn ghét. ước gì tôi là heather".'heather' the series : the outsider's povlowercase…
Truyện kể về một cậu bé 18 tuổi nhưng vì một cú sốc lúc nhỏ mà cứ mãi như đứa trẻ 6 tuổi. Nhân duyên gặp được một anh người yêu cưng chiều hết mực 28 tuổi. Và từ đó câu chuyện ngọt sủng bắt đầu 😝😝…
Nam phụ là một trong tứ đại sát thủ nổi tiếng đến từ Nhật Bản, thân phận hậu thuẫn phía sau lại càng đặc biệt vạn phần. Anh là người yêu và là người chồng sau này của cô. Xuất hiện sau khi người cô yêu nhất rời bỏ thế giới mà đi. Chuyện xảy ra từ rất nhiều năm về trước ấy, anh không yêu cầu cô phải quên hoàn toàn. Chỉ là, trong ngày hôn lễ, không biết vì lý do gì cô đã bật khóc.Gả cho anh, hối hận rồi sao? "Em đã từng yêu anh chưa?" Một câu đơn giản mà anh cũng không dám hỏi. Bởi vì anh càng sợ câu trả lời là điều bản thân chẳng hề muốn nghe.…
Tác giả: alarm774@lofterCouple: Jiaren/Gia Nhậm/Trương Gia Nguyên x Nhậm Dận BồngEditor: hakkingpiggy309Edit chưa có sự đồng ý của tác giả, chủ yếu tự edit tự quẩy, nếu bị khiếu nại sẽ gỡ sau.Editor một chữ tiếng Trung cũng không biết nên có sai sót gì xin hãy chỉ giúp mình, xin cảm ơn rất nhiều…
Tác giả: Nga Nhi HoàngThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ , Hiện đại, HE. Niên hạ, Vườn trường, Gỉa heo ăn thịt hổ.[Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, xin đừng bê đi đâu]…
Có những người sinh ra đã thuộc về ánh sáng nơi mọi ánh nhìn đều hướng đến, nơi mọi lời khen đều gọi tên.Và cũng có những người được sinh ra để bước đi thật khẽ, như thể thế gian này vốn chẳng dành chỗ cho những tiếng thở dài nhỏ nhoi họ từng giấu trong tim.Yang Jungwon là chàng học trưởng hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người - đẹp trai, thông minh, điềm đạm và có tương lai được vẽ sẵn bằng những đường thẳng ngay ngắn. Cuộc sống của cậu giống như một chuỗi công thức đã được tính toán kỹ càng, mỗi bước đi đều ổn định, mỗi lời nói đều đúng mực.Còn Han Yunhee - lại là một nốt lặng nhỏ đến mức đôi khi chính cô cũng quên mất sự hiện diện của mình trong thế giới ồn ã ấy. Cô sống lặng lẽ bên lề ánh sáng, là kiểu người mà người ta dễ đi ngang qua mà không buồn quay đầu lại. Một chiếc bóng mang dáng hình của gió, của mùi mưa cũ, của những giờ ra chơi không có ai chờ ở cửa lớp.Lẽ ra, hai người họ chẳng nên va vào nhau.Thế nhưng, chỉ một buổi trưa đầu mùa thu - một khay cơm ụp xuống, một vệt sốt cà chua làm nhòe đi chiếc áo đồng phục trắng tinh - đã đủ để bắt đầu mọi điều chưa từng có trong lịch trình chỉn chu của Jungwon.Giữa ánh nhìn lạnh nhạt và lời xin lỗi nhỏ như bụi, giữa những lần lúng túng của Yunhee và ánh mắt không rời của Jungwon, một điều gì đó bắt đầu nhen nhóm. khoảnh khắc, đủ lâu để thế giới tưởng như quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm hơn bao giờ hết.…
hai nhóc ni-ki và sunoo cãi nhau suốt, đến mức mà mấy ông anh cùng nhóm dọa cãi nữa nhỡ mấy anh biến thành trẻ con thì chết. tưởng đùa nhưng thật, lờ mờ sáng hôm sau nghe tiếng trẻ con nô đùa với nhau…
"Draco nhận ra cử chỉ xa cách của cô, trong lòng rơi xuống bông tuyết lạnh ảm đạm cùng lạnh lẽo. Y hơi cúi đầu.- Hermione...Y gọi khe khẽ, cũng không có ý muốn trêu đùa gì, nhưng mà y chỉ muốn gọi như thế. Gọi cho mối quan hệ của họ quay lại như lúc ban đầu. Cả hai uống chung một ly rượu, trôi xuống tâm can là vị chát khổ đau của phần đời đã qua, là hơi men mơ hồ của phần đời chưa tới, nhưng đọng lại nơi cuống họng là vị ngọt nồng bất giác vương vấn. Vị ngọt ấy không biết còn có thể lưu lại được bao lâu, hay chỉ là thứ mồi nhử dụ dỗ người ta tự chuốc lấy những đắng chát khổ đau. Vì thế cả hai đều khựng lại, đều không thể chắc chắn.Cô quay người lại, trực tiếp hứng trọn đôi mắt y, rồi quét một lượt đến cái dây xích bạch vắt trên cổ áo của y. Dây xích bóng loáng thi thoảng đong đưa theo từng cái nhích tay nhẹ nhàng của y, ánh lên cái thứ ánh sáng hoang sơ tinh túy của trăng non miền sơn dã đêm cuối hạ. Xích kia tròng lên tâm tư dã dại của họ, để họ tự khắc chết, tự giày xéo cái thứ bản chất nguyên thủy ký sinh trong tâm khảm.Hai người như hai con bạch nhãn lang, nhìn nhau rít lên những tiếng gầm gừ của đồng loại, thế nhưng sẽ chẳng ai lao đến cắn xé lớp da nanh nọc của đối phương, lột trần yếu đuối cùng bất lực của người kia. Họ có những lãnh địa riêng, con mồi riêng, vì thế họ không muốn chia sẻ đau đớn của mình cho người khác. Cuối cùng chỉ chờ cái chớp mắt của thời gian kéo đi những xúc cảm không nên có..."…
Lương nghĩa là lành, duyên tức là duyên số, định mệnh. Lương duyên là hai người hạnh phúc khi được ở bên nhau.Nhưng...xã hội cũ sao hà khắc quá...? Hai người lúc ấy chẳng thể có được hạnh phúc. Liệu trong xã hội mới, hai người có tìm lại được hạnh phúc vốn dĩ là của mình ?…