Thiên Thanh là một cô gái xinh đẹp, thông minh, cô cùng với Gia Hoàng đã gặp và dành tình cảm cho nhau vào khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của cả hai. Nhưng vì một vài lí do, hai người đã quyết định chia tay và từ đó cả hai không còn gặp lại nhau nữa7 năm sau gặp lại, cả hai đều có những thành công nhất định trong công việc của mình, còn chuyện tình cảm của họ ...." Đã là của nhau, dù trải qua bất cứ điều gi, vẫn sẽ về bên nhau"" Em là lí do để anh cố gắng, là ánh sao chỉ đường, là tia nắng phủ ấm trái tim anh, em là cả thế giới của anh"…
✴Số chương : III✴Nguồn viết : Japan ➡ Vietnamese✴Số chap mỗi chương : ????✴Cốt truyện : Bối cảnh là một nông thôn nghèo giữa năm 2000 xa Thành phố Tokyo,Nhật...Một gia đình nghèo khổ may mắn sinh ra một cặp song sinh rất đáng ngạc nhiên vì đôi song sinh là một trai một gái xinh xắn. Anh em song sinh Shin và Hana từ nhỏ đã luôn quấn quýt như một đôi khó tách rời... Thế nhưng sóng gió ùa tới khi cả thôn bị di dời nơi khác,hoàn cảnh khó khăn bố mẹ hai người đành nhẫn tâm bán cô em ngây thơ Hana cho một ông chủ giàu có vì vậy định mệnh họ sẽ ra sao ?Đọc ủng hộ chúng tôi nhé !^-^…
Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma, câu chuyện này thực ra chỉ bắt nguồn từ một giấc mơ "ngắn ngủi" của mình lúc gần sáng. Khi viết ra giấy mình đã thả dòng suy nghĩ ấy theo diễn biến và theo cốt truyện mình tự vẽ ra sau đó. Nhưng rồi, nửa đầu câu chuyện khá vui, khá lãng mạn như truyện tình yêu và hoàn hảo làm mình suýt quên mất là truyện cần phải có đoạn cao trào. Thế là một kết thúc buồn được vẽ ra để che đi nó. Để cho người đọc nghĩ rằng nó gần với cuộc sống, gần với hiện thực là : "Có khi yêu nhau cũng đâu nhất thiết phải ở bên nhau mãi mãi !" Xa nhau có khi là mang lại hạnh phúc cho nhau cơ mà.Mình thực sự đã không tránh được sự bất ngờ về diễn biến của câu chuyện này khi đọc lại. Có thể mình đã viết trong vô thức, trong dòng suy nghĩ mà chẳng thể có lại lần hai. Thôi nhé, chúc các bạn - những người đang dự định là sẽ đọc truyện này luôn vui vẻ. Và đừng quên mang những chi tiết thú vị, lãng mạn thu thập được từ đây vào giấc mơ của chính mình mỗi tối nhé ! Love all...~ Au: JieMay ~TÊN CÁC NHÂN VẬT CHÍNH :- May (Từ Thiên Anh)- Du (Nam Phong)- Minh An- Thanh-Lam…
Cậu và các anh là thanh mai trúc mã lúc còn nhỏ. Cậu và các anh rất thân thiết với nhau, cậu thường hay quấn quýt bên các anh. Lâu dần, trong cậu đã nảy sinh tình cảm với các anh, nhưng trớ trêu thay các anh chỉ xem cậu là một em trai "mưa". Từ lúc cậu tỏ tình các anh, các anh chỉ cười và bảo cậu thật biết đùa. Chính điều đó đã làm cậu rất buồn nhưng vẫn cứ cười. Vào một ngày nọ, trường cậu có một học sinh chuyển trường. Cô ta là một người xinh đẹp, nết na, thùy mị, giỏi giang, là người yêu lý tưởng của nhiều người. Cô ta tiếp cận cậu, làm bạn với cậu nhầm quyến rũ các anh khi các anh bị người ta là do si mê thì ả bắt đầu làm các anh hiểu lầm cậu rồi ghét bỏ, đánh đập cậu. Trong một lần hành hại cậu, ả đã cho xe tông chết cậu Ở một thế giới song song có một người ta rất giống cậu nên cậu đã nhờ người đó báo thù giúp mình hiểu rằng cuộc đời cậu sẽ ra sao các anh biết rằng Cậu đang chở tụi mình nhưng vẫn chấp nhận đón lấy. Cậu thì sống lại báo thù các anh. Nhưng rồi dần dần thì đâu không thấy chỉ thấy mật ngọt tình yêu. hãy đón xem bộ truyện "Mèo con! Em chạy không thoát"…
Tác giả : Diệp Cảnh Tuỳ TâmThể loại : sủng ,ngược , HE , SE , hài hước Nhân vật chính : Huỳnh Thiên Mỹ ( nữ chính) 21 tuổi , Chủ tịch trường All star , bang chủ lạnh lùng tàn độc, tên bang: black rose , Mộc Á Thần ( nam chính) 31 tuổi, Chủ tịch công ty Mộc Thị , con một của Mộc Gia tộc , bang chủ bang Evil white,lạnh lùng cold boySơ luọc nhân vật phụ : --Trịnh Bạch , Hoàng Bạch , Nam Bạch , Đường Bạch ( Tứ Bạch ác ma ) làm việc trong bang hoặc công ty của Mộc Á Thần . Tất cả 17 tuổi-Thi Tiểu Tuyết , Hoàng Gia Tuyền , Tống Bạch Nhi , Hoàng Gia Yến ( bộ tứ thiên thần ) học trường All Star , làm việc ở bang và các chi nhánh con của Huỳnh Thị . Tất cả 16 tuổi…
Nội dung truyện dựa một phần vào manga của Nhật bản....Truyền thuyết kể lại rằng, khi xưa thần linh đã muốn tạo ra sự liên kết giữa mười ba loại sinh vật với nhau, tạo nên tuổi của con người. Mười ba sinh vật gồm có: Chuột, Mèo, Trâu, Ngựa, Rắn, Thỏ, Khỉ, Lợn, Rồng, Dê, Chó và Hổ. Thần linh quyết định tổ chức một cuộc đua để sắp xếp thứ tự các con vật.Chuột bằng sự thông minh, tinh ranh của bản thân đã tìm cách leo lên lưng Trâu trong suốt cuộc đua. Trâu bằng bản tính chăm chỉ và điềm tĩnh của bản thân, suýt chút nữa đã về vị trí đầu tiên, nhưng Chuột đã nhanh chân hơn một bước. Khi gần đến vạch đích, Chuột đã từ lưng trâu nhảy qua dây đích, trở thành con giáp đứng đầu trong mười hai con giáp. Tiếp theo là đến Trâu, Hổ, Mèo, Rồng, Rắn, Ngựa, Khỉ, Gà, Chó và Lợn.Tại sao là mười hai con giáp chứ không phải mười ba? Bởi vì Thỏ đã không tham gia cuộc đua. Các con vật thực chất đã lừa Thỏ rằng cuộc thi bị lùi lại một ngày. Thỏ đã ngây thơ và tin rằng đó là sự thật nên đã không có mặt trong cuộc thi năm ấy. Và nghiễm nhiên, mười hai con vật - ngoại trừ thỏ đã có một mối liên kết vô cùng chặt chẽ với nhau, đến tận bây giờ.Thỏ đến bây giờ vẫn không được công nhận là một con giáp theo truyền thống của loài người......…
Thể loại: Cổ đại, Ngược, HETrăng rằm soi sáng nàng lại xuất hiện trong tà y phục tím đẹp đẽ, hắn Tam Vương Giai- Xuyên Tẫn Niệm, Tinh Bắc Quốc ngược đãi nàng, cho nàng sống cuộc sống như của con cẩu chỉ vì nàng có chiếc vòng ngọc bích của nữ tử hắn yêu. Tiếc rằng chiếc vòng này một khi đã đeo thì khó có thể tháo ra, liệu số phận của nàng Nhị Tiểu Thư - Kim Giai Đạm Nhã sẽ đi về đâu? Hay nói cách khác nàng là Tĩnh Sương Công Chúa của Nguyệt Lạc.…
Ngồi trên chuyến xe buýt từ thành phố ĐH về một làng nhỏ cách đó 20 km thì không tính là xa lắm, nhưng tính từ lúc lên máy bay thì đến giờ cũng hơn hai tiếng rồi. Một thiếu niên tầm khoảng 15 16 tuổi, nước da trắng, không thể nói là trắng bóc nhưng cũng được coi là trắng hơn những đám bạn cùng lứa. Cậu dựa vào kính cửa sổ, nhìn con đường mòn chạy lùi lại phía sau.Lúc xe đến gần cây xăng Nông Trường- Việt Trung thì dừng lại, bác tài quay lại nói với cậu rằng đến nơi rồi, cậu xách cái balo bên cạnh rồi đứng lên để xuống khỏi xe. Bây giờ trời cũng đã chập tối rồi, rạng mây đỏ cả một vùng trời nhìn có vẻ là lãng mạn. Lúc nãy vừa đến đây thì cậu thấy một nhóm thiếu niên có ba người đang đứng ngoài cái hàng rào để hái vải, reo đùa cười nói có vẻ rất vui vẻ. Cậu thầm nghĩ trẻ con nơi này có hiếu thật đấy, còn giúp đỡ cha mẹ hái hoa quả đi bán nữa cơ. Vừa bước xuống, chiếc xe vừa lướt qua thì một người đàn ông tầm khoảng tuổi năm mươi xuất hiện phía xa xa cầm theo cái cây như là nhánh của cây tràm không biết từ đâu vọt ra, vừa chạy tới chỗ đám nhóc già đầu vừa lờn lớn giọng chửi tổ cha tụi mày đồ mất dạy. Đám nhóc kia cũng giật mình một cái rồi một người một ngã mà chạy, trong tay còn cầm chùm vải vừa hái được.…
tu chân ứng với thành đôi, có mộc có!!!phụ tử song tu, có hay không!!!này song tu phi bỉ song tu, hiểu sai đích đồng hài thỉnh tự hành đường vòng..Cơ Thiên ngạo vẫn khát vọng có thể nhìn thấy phụ thân, hắn làm mất đi chưa nghĩ tới, chính mình sẽ ở một cái không gian lý cùng phụ thân cùng nhau tu chân..nguyên thư danh" phụ tử song tu" , đã chính thức cải danh .…
Tôi và em gặp nhau trong một chiều nắng hạ. Em nhẹ nhàng, trong sáng tựa như một đóa hoa Nhài thanh khiết không vướng chút bụi trần. Em dịu dàng, và luôn an ủi, động viên tôi lúc khó khăn, trong mắt tôi em như một thiên thần được thượng đế ban tặng để cứu rỗi linh hồn tôi đang chìm trong sự u tối. Tôi yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời. Nhưng em ơi, sao em lại bỏ tôi mà đi, để lại tôi một mình đối mặt với hiện thực đầy nghiệt ngã này. Chính bản thân tôi cũng đã hiểu rằng tôi nhớ em đến da diết, tôi yêu em đến dại khờ. Em thích nhất là hoa Nhài, một loài hoa trắng tinh khôi cùng mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ thoang thoảng. Loài hoa ấy cũng giống như em vậy; tươi mới, tinh khiết như lúc mà em đến và cũng thật dịu dàng, nhẹ nhàng như cách mà em đi…
Ai cũng có một nỗi buồn ở sâu thẳm trong con tim. Ai cũng có thể cười, ai cũng có thể khóc, thậm chí, họ có thể tức giận. Không ai có thể tự quyết định nơi bản thân sinh ra, không ai có thể tự quyết định tuổi thơ của mình. Nhưng, họ có thể quýt định được tương lai của bản thân. Câu chuyện này kể về một cô gái mang trong mình nỗi khổ trong tim, một sự tổn thương lớn trong tuổi thơ, trong gia đình và trong cuộc sống. Cô còn mang một sự tương tư lớn, chỉ là muốn vui đùa... Liệu? Cô, cuộc sống sau này, tình yêu, rồi bạn bè? Cô có thể thực hiện được mọi thứ theo cách cô muốn? Hân hạnh khi được mọi người dõi theo từng nhịp đập của câu truyện.( Lần đầu viết truyện, có gì mong mọi người góp ý. Chân thành cảm ơn! )…
Mất bố mẹ từ khi còn bé lớn lên mà không có tình yêu. Cho đến ngày cậu gặp cô, đủ thứ xảy đến vớn cậu. Bị cuốn vào những cuộc phiêu lưu cậu biết được thế nào là tình yêu, hạnh phúc,...…
Tên truyện: Phong Lai Sơ TrúcTác giả: Tây Qua Hảo Điềm (AnNhi848)Thể loại: cổ trang, cung đấu, song trọng sinh, kiếp trước ngược, kiếp sau toàn sủng, ngược trước ngọt sau, đường trộn thủy tinh, HE. Tag couple: hoàng đế công x quý quân thụNhân vật chính: Cận Thiên Chương x Tô Duyệt (Tô Lập Huyên) Cảnh báo:• Truyện tự viết.• Công là hoàng đế. • Thế giới giả tưởng, không phân biệt nam nữ đều có thể kết hôn. • Truyện tự sáng tác, thường xuyên beta và chỉnh sửa. Giới thiệu:<<Nghiêm Diệu Dung đã viết:"Phong lai sơ trúc,phong khứ nhi trúc bất lưu thanh.Nhạn quá hàn đàm,nhạn khứ nhi đàm vô lưu ảnh.Thị cố quân tử sự lai nhi tâm thỉ hiệnSự khứ nhi tâm tùy không.Dịch:Gió qua lay trúcGió đi rồi nhưng không lưu luyến âm thanhNhạn lướt mặt hồNhạn đi mà hồ không nắm bắt hình ảnhNgười quân tử cũng vậyViệc xảy ra tâm mới tiếp xửViệc qua rồi, tâm lại thảnh thơi.Cơn gió tới thổi qua lay chuyển khóm trúc, gió đi mà trúc không giữ lại âm thanh. Khi gió xào xạc âm thanh thì trúc tiếp sử với âm thanh. Nhưng khi gió đi rồi thì trúc không cần tiếc nuối âm thanh kia nữa. Con chim nhạn bay ngang qua hồ lạnh mùa thu, nhạn qua rồi thì hồ không cần lưu luyến hình ảnh của chim nữa. Tiếp theo hai hình ảnh trên, thi sĩ kết luận: cho nên người quân tử, tức là hành giả, khi sự việc tới thì tâm đón nhận, không chờ đợi, không mong muốn trước; sự việc đi thì tâm lại rảnh rang, trống không. Sự lai nhi tâm thỉ hiện, tức là chỉ khi sự việc đến thì mới để tâm nhìn nhận, với tất cả tâm ý. Sự khứ nhi tâm tùy kh…