Tác giả: Hi HànhThể loại: Ngôn tình, cổ đại, trọng sinh, nữ cường, 1v1, HE.Nguồn: Tàng Thư Viện, 52shuku .Số chương: ~600 chươngLý Minh Lâu chết thảm, trọng sinh về mười năm trước, không hề có chút vui sướng khi có thù báo thù, có oán báo oán.Bởi vì, nếu nàng muốn làm người thì trước tiên chỉ có thể làm quỷ.…
"Tình yêu là cái thá gì chứ, há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao? Chả ai muốn lấy thân mình đi bù đắp cho cái gọi là 'tình yêu' của anh cả, tôi bán nghệ chứ không bán thân!"___________________ig: chachaci_12 Những chi tiết trong fic đều là do mình nghĩ ra, không có thật ngoài đời nên mong đừng ai xúc phạm danh dự của Tiêu Chiến với Nhất Bác.Nếu có vấn đề gì thì cmt hoặc ib riêng để mình biết ạ!Do Not Reup❕…
Cứ đọc đi rồi biết Truyện đầu tay,văn chương hơi dởLạy mọi người có j thì góp í thôi, e sẽ ngheChắc không ai muốn đọc truyện của con dở hơi như mình đâu…
Có lẽ, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều nếu Noé bớt thích Vanitas đi một chút - tốt hơn cho cả anh và cả gã, cho cả Dominique và Jeanne, cho tất cả mọi người xung quanh, cho cái bản tính ngô nghê thẳng thắn quá mức của Noé và những ô uế mà Vanitas lúc nào cũng giấu nhẹm trong nụ cười ngọt xớt đạo mạo của gã. Tốt hơn rất nhiều, rất rất nhiều.Nhưng mà, điều đó chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu.Bởi vì anh trót thích gã nhiều quá mất rồi...(Ngày xửa ngày xưa, có một con quái vật - một thiếu niên vô tình bị tước đi cái quyền làm người, quyền đau đớn, quyền chết. Anh mải miết đi tìm cái thứ gọi là "sự cứu rỗi" từ một kẻ mà vốn chẳng hề đáng tin cậy chút nào.Vanitas bleue Lune. Pháp sư bất tử phía Tây, tay luôn ôm theo một cuốn sách bìa xanh dày cộm, quyền năng khủng khiếp chôn sâu dưới những lời cứng đanh tàn độc và cái cười giả lả bâng quơ.Nghĩ lại thì, Noé đáng lẽ ra không nên lại gần gã mới phải.)…
Không phải là khởi đầu dữ dội, cũng chẳng cần kết thúc rực rỡ, chỉ là những ngày nhẹ nhàng, bên nhau.Sau tất cả những lần chạm trán, thi đấu, và trưởng thành theo cách riêng của mỗi người, Shu và Valt cuối cùng cũng dừng lại ở bên nhau, như một lời thở dài ấm áp của số phận.Họ không cần phải nói quá nhiều. Một bữa sáng cùng nhau, một buổi chiều đọc sách, một cái chạm nhẹ nơi tay áo và những khoảng lặng vừa vặn để yêu.Chuyện tình này không phải là một bản nhạc lớn. Nó là tiếng ấm của trái tim - khẽ khàng nhưng không thể nhầm lẫn.…