Hoàng Hậu (Hoàng Hậu Vô Đức)皇后Tác giả: Tửu Tiểu Thất (酒小七)Convert: tamquay - tangthuvien.comEdit: Bách Tử Liên, fujiko, Linh SanTình trạng bản gốc: Hoàn - 98 chương, 4 phiên ngoạiThể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, HElink topic chính: https://cungquanghang.com/threads/hoang-hau-tuu-tieu-that-update-c54.22196Lội mệt quá mà tìm k ra topic của chủ thớt nên lưu tạm ở đây để đọc, edit k thích thì mình xóa, có link chính chủ mình cũng xóa :D…
nội dung cũng như tên truyện khi không có việc gì làm con người ta sẽ tự rơi vào thế giới của chính bản thân mình sẽ suy nghĩ về tương lai về quá khứ hay hôm nay mình ăn gì cũng có thể là những người vừa lướt qua cuộc đời chúng ta họ thật đáng yêu nhưng cũng thật đáng ghét hey!!!!! mình thật sự không thích con bé đấy đây sẽ là những mẫu truyện nhỏ của những ngày thảnh thơi sinh nông nổi suy nghĩ về thanh xuân nó sẽ chỉ bình yên phẳng lặng dành cho những tâm hồn đang cần sự bình yên những người đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này họ cần một tách cà phê một quyển sách và dần đắm chím vào suy nghĩ của mình cho đến hết ngày…
'' Quan Âm miếu ảnh, khói vân mịt mờ, Kim tinh hoa nở, vọng nhân hư chờ. Niên niên nhật nguyệt, duyên tình bất lỡ, Vân tán vũ đình, tái kiến như mơ. ''…
Quay lại lúc tụi nó chỉ mới chín tuổi, Ngọc Bảo cảm thấy điệu cười toe toét của Hoàng Phước dưới nhà chẳng có gì đẹp. Ngược lại nó còn thấy như cậu đang muốn trêu tức nó, nhất là mỗi khi chúng nó thi với nhau xem ai có thể leo lên cây xoài trong vườn nhanh hơn, Chưa mất tới hai phút mà Hoàng Phước đã ngồi vắt vẻo trên cây, mặt hất lên trời, lại thè lưỡi lêu lêu nó, còn nó vẫn lóng ngóng nhảy lên nhảy xuống, cố mãi mà không tài nào leo lên nổi.Đến khi vừa qua tuổi mười bốn, Ngọc Bảo tự dưng thấy nụ cười của thằng bạn cũng được, lại để ý rằng mấy tháng qua cậu đã bắt đầu cao hơn nó. Cái đầu mười bốn tuổi non nớt của nó không hiểu được cảm giác tim đập mạnh trong lồng ngực mỗi lần cậu quay sang nhìn nó, cứ hai mắt chạm nhau là lại mở miệng cười khì. Lúc đó ngoài trời không có nắng nhưng Ngọc Bảo có cảm giác như toàn thân cậu đang tỏa sáng lấp lánh.Nó mang chuyện này đi kể cho Minh Toàn, kết quả bị thằng ấy nhìn bằng nửa con mắt, khuyên nó nên đi bác sĩ rồi bỏ đi. Đến phiên Khánh Chi thì cô nàng chớp chớp mắt, cắn môi thở dài ra điều khó xử lắm. Ngọc Bảo hết nói nổi, quyết định lờ đi luôn mấy dấu hiệu này. Lúc đó nó không biết, có vẻ như "bệnh" này đã lan qua tới cả Hoàng Phước.Vì mấy ngày nay cậu cũng đã bắt đầu thấy nó phát sáng, sáng còn hơn cả ánh nắng mặt trời.Credit design bìa truyện: @kengbe2004…
Thả đèn trời cầu phúc từ lâu đã trở thành truyền thống vào mỗi dịp Tết Nguyên Tiêu. Dân gian tin rằng những chiếc đèn sẽ thay ta gửi tâm nguyện tới Thượng Đế. Chỉ cần ta cố gắng hết mình, điều ước tốt đẹp sẽ luôn được đáp lại.Mạnh Dao tin vào điều đó... Mạnh Dao rất thích thả đèn. Kim Quang Dao thì sao? "A Dao, thả đèn cùng Nhị ca đi." ------------------------------------Nhân vật của truyện thuộc về tác giả Mặc Hương Đồng Khứu, còn truyện là mình viết. Đây là mẩu truyện ngắn đầu tiên mình viết cho Hi Dao. Rất mong nhận được những phản hồi tích cực và góp ý từ mọi người.…