Lời Hẹn Ước Đêm Trăng Tròn
_____________Thời gian trôi qua nặng nề như chì. Ngoài kia, tiếng bước chân vội vã của đồng đội vang vọng. Họ đã ra ngoài an toàn, chỉ còn Tuệ Dương. Sự im lặng đến đáng sợ bủa vây cô, cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên trong chiếc tai nghe giấu kín: "Tuệ Dương, em sao rồi? Mọi người ra hết rồi!""Đừng đợi em nữa," giọng Tuệ Dương thì thầm, nhưng mỗi từ đều như một nhát dao cứa vào lòng người nghe. "Em sẽ kích nổ căn nhà."Bên ngoài, cả đội bàng hoàng. "Không được!" Tiếng hét của Khanh, xé toạc màn đêm. "Em mau ra ngay! Nghe anh nói không? Mau ra ngoài!""Tuệ Dương, em không được làm thế!"Khanh, với trái tim bị bóp nghẹt bởi sự sợ hãi tột cùng, gào lên trong vô vọng, tiếng nói khản đặc: "Em mà làm vậy anh sẽ hối hận cả đời lắm."Một thoáng im lặng. Rồi giọng Tuệ Dương cất lên, nghẹn ngào, kiên định đến lạ lùng : "Nếu có nhớ em thì hối hận nhiều nhất 1 năm thôi. Để dành tâm tư cho người mới, nếu mà anh đối xử tệ với người mới thì em sẽ đi vào giấc mơ để mắng anh đó". Giọng nói pha một chút nuối tiếc."Không được đâu..." Khanh cố gắng giữ lại chút hy vọng cuối cùng, lời cầu xin bật ra khỏi cổ họng. "Coi như anh cầu xin em, hãy ra... ngoài đi!"--------------------------…