Phần I: tình yêu không bỏ sót một aiPhần II: Điệp viên X và siêu trộm dưới ánh trăngDưới ánh trăng mờ ảo, hai siêu trộm đang 'khiêu vũ' với nhau trên sàn đấu lấy viên Pandora. Một người là siêu trộm lịch lãm, Kaitou Kid. Bên kia là siêu trộm lạnh lùng và đơn độc, Điệp viên X. Nhưng tại sao lại giống như vậy...***Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, anh có một hạnh phúc của riêng mình, còn cô...sống trong cô đọc, không ai ngó đến, không ai quan tâm. Nhưng cô cũng vui, vì đã cho anh hoàn thành ước nguyện. Cô thà để mình khổ còn hơn để anh rơi nước mắt...vì đau...…
Chuyện tình taMang chút xa lạ, nhẹ nhàng đơm hoaMang chút êm ả, dưới ánh chiều tàMang chút dại khờ, của người và ta......Phần hai của fic [Hanzawa×Tashiro] Roomates, ai chưa đọc phần 1 thì vô wall của mình kiếm nhé 😘😘...Warning:- OOC! - Không switch, không đục thuyền dưới mọi hình thức!- Truyện BL ai không thích thì vui lòng click back!- Tay nghề mình còn non trẻ nên không chắc sẽ hay nên mọi người ném đá nhẹ tay, trái tim mình mỏng manh dễ vỡ. Tuy vậy mình rất hoan nghêng các bạn vào đọc truyện cũng như đưa ra nhận xét, mình trân trọng từng cái Vote và cmt của mng ❤❤…
Sau khi từ trong bụng mẹ lọt lòng, một sinh linh bé nhỏ đã thành một linh hồn giấu trong hình hài một cô gái bé nhỏ. Ra khỏi nơi đã chứa đựng cô 9 tháng 10 mười, cô cất tiếng khóc chào đời đầu tiên. Kể từ giây phút đó, ông Trời đã cho cô một cuộc đời đầy ắp sự thú vị. Và đó là tôi. Xin chào mọi người, tôi là Bạc Hà. Lưu ý nho nhỏ: Truyện được viết theo ngôi kể thứ nhất, tình tiết trong truyện đa phần là thật bởi bắt nguồn từ chính cuộc đời tác giả. Vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép của tác giả.…
Yêu thương nhau bằng tất cả những gì đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân.Và đừng sợ mất nhau giữa dòng đời ngã nghiên vì chỉ cần yêu thương nhau rồi chúng ta sẽ lại quay về với nhau thôi.…
"nếu được, tôi muốn sống bên cậu trong một năm nữa..""được thôi. tớ cũng muốn bên domina vì domina rất tốt với tớ..""domina còn yêu cậu nữa, hoa nhỏ ạ."…
Người đó biến mất khỏi cuộc đời tôi mang mang theo bao nỗi đau suốt hai năm thì anh ấy đã xuất hiện đem lại cho tôi sự ấm áp dịu êm và một sức sống mới…
Bị chính mẹ ruột nhẫn tâm bỏ rơi từ nhỏ ,Hạ Vy lớn lên trong cô nhi viện -nơi em học cách nhường phần ăn ,nuốt nước mắt vào trong và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra . Bước vào cấp ba ,em trở thành trò cười của các bạn ."Đồ mồ côi","đồ rẻ rách ","có nhà mà không ai cần "-những lời ấy như những con dao sắc bén đâm thủng trái tim đang rỉ máu của em.Nhưng điều khiến em đau nhất... không phải những lời đó.Mà là ánh mắt người em thầm thương - ánh mắt anh ấy lướt qua em...như thể em chưa từng tồn tại .Em yêu anh 3 năm .Tặng anh những món quà handmade do e làm ,viết tên anh vào nhật ký ,tặng anh những con thú bông em đan bằng len mềm mại và ấm áp như cái cách em yêu anh vậy .Anh chẳng bao giờ thích .....nhưng cũng chưa từng vứt bỏ .Ngày em tìm lại được gia đình cũng là ngày em phải rời đi .Và ngày em trở về ...là khi anh nằm trong vòng ta em, máu loang cả áo trắng ,nói một câu mà em choè suốt 3 năm : "Tớ thích cậu ...nhưng tớ đến trễ rồi ."Còn em người kiên nhẫn chờ đợi trong vô vọng -chỉ biết mỉm cười qua nước mắt và tự nói với lòng mình:"Tại sao chứ...tại sao...anh không nói sớm ..tại sao lúc đó...anh ấy đã chết ...chết trong gang tấc ... chết trong tuổi xuân xanh của em ""Kiếp này em đợi ,anh không đến ...kiếp sau ,xin đừng bắt em yêu lại từ đầu...em đau lắm...nỗi đau này ai thấu ..."Tác giả:Mộc Thảo Thể loại :Thanh xuân vườn tường -tình yêu tuổi học trò -ngược nhẹ…
Đây là câu chuyện về Chi. Và cuộc đời ngẫu hứng của Chi cùng mẹ. Dành tặng cô gái của tôi. Người mẹ đơn thân đầy nghị lực. Sống như một cô gái độc thân xinh đẹp đúng nghĩa, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.…
Đào Tâm Như và Nguyễn Minh Khôi vô tình gặp nhau trong 1 lần đi thi Học Sinh Giỏi và chạm mắt nhau ngay từ lần đầu tiên,nhưng cuối cùng 2 người lại lỡ để mất nhau trong suốt 2 năm cấp 2 còn lại,liệu kết thúc 2 người có về bên nhau và "chạm mắt" nhau để cùng nhau sống hết quãng đường còn lại 0 thì còn phải phụ thuộc vào tác giả hôm đó vui hay buồn nhé!!…