Gửi em câu hò trên dòng Thạch Hãn
Gió Thạch Hãn hát bài ca thương nhớMột người đi một người mãi đợi chờ Ta vẫn kể, kể về thời chinh chiếnMong một ngày ký ức lại tìm nhau.Dòng Thạch Hãn bao năm từng chứng kiến,Một cuộc tình chẳng khuất phục thương đauGiữa lửa đạn ta tìm nhau lần nữaHát câu hò cho trọn giấc mơ xưa.Năm 1972, giữa chiến trường rực lửa của Thành Cổ Quảng Trị, Kiều - một nữ chiến sĩ gan dạ, và Phương - cô y tá dịu dàng nhưng kiên cường, gặp nhau giữa những ngày bom đạn ác liệt. Họ cùng nhau chiến đấu, cùng sẻ chia từng khoảnh khắc giữa ranh giới sống chết. Từ tình đồng đội, giữa họ nảy sinh một tình cảm sâu sắc, nhưng chiến tranh không cho phép họ kịp gọi tên thứ tình cảm ấy.Rồi một trận bom oan nghiệt đã cuốn Phương mất tích giữa dòng Thạch Hãn đỏ rực màu đau thương. Kiều tuyệt vọng tìm kiếm người thương, mang theo niềm đau và nỗi nhớ suốt nhiều năm sau. Khi hòa bình lập lại, cô quay trở lại mảnh đất năm xưa, để rồi bất ngờ nghe thấy một câu hò quen thuộc bên bờ sông - câu hò từng gắn liền với Phương.Phương vẫn còn sống, nhưng ký ức về Kiều đã lạc mất theo những tháng năm chinh chiến. Trước đôi mắt ngỡ xa lạ mà thân thuộc, Kiều quyết định ở lại, kiên nhẫn giúp Phương tìm lại những gì đã quên. Và rồi, giữa những câu chuyện cũ, giữa những bông hoa trôi trên dòng Thạch Hãn, giữa những câu hò vọng về miền ký ức, Phương dần nhớ lại tất cả.Chiến tranh từng chia cắt họ, nhưng hòa bình mang họ trở lại bên nhau. Dòng Thạch Hãn đã chứng kiến những cuộc chia ly, nhưng cũng là nơi đưa những trái tim lạc…