Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có nàng công chúa đáng yêu và chàng hoàng tử đáng mến...Những câu chuyện viết về công chúa và hoàng tử, nhưng lại chẳng hề mộng mơ, cũng chẳng hề cổ tích...Thật ra chỉ là những mẩu truyện ngắn đầu tiên do mình chắp bút mà thôi.Các độc giả, quãng đường còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn<3…
Thầm yêu một người, vừa đáng mừng nhưng cũng vừa đáng buồn, đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn là vì cũng sẽ không bao giờ được chấp nhận. Trong tình yêu, cũng như trong sự tham lam, lạc thú là vấn đề cần đến sự chính xác tuyệt đối. Tình yêu sẽ tồn tại được chỉ với một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng sẽ không thể nếu thiếu nó. Tình yêu là con đường nằm giữa hai mê lộ song song là đau thương và hạnh phúc. Và dẫu hạnh phúc là thứ con người ta luôn tìm kiếm, không phải lúc nào họ cũng dễ dàng rẽ qua con đường ngập tràn màu hồng ấy. Quyết định bước chân lên con đường tình yêu đồng nghĩa với việc mạo hiểm những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi. Có người chấp nhận từ bỏ những ngày xanh của mình chỉ để chìm đắm trong ngã rẽ đau thương mà họ đã từng lựa chọn. Tại sao vậy? Tại sao họ lại chọn những nỗi buồn? Họ không thích được hạnh phúc sao? Hay nỗi đau cũng có một sự ngọt ngào và êm ái mà những người chưa từng thử qua sẽ không bao giờ biết được?…
Viết để thỏa mãng suy nghĩ tự hỏi tự giải đáp Yêu sao thật sự thì ai có thể yêu thương người như tôi chứ chẳng ai cần tôi tất cả chỉ là "Vọng tưởng" tự suy tự diễn tự đau lòng…
Thể loại: trinh thám, trường học, hành động.Văn án: Một tên du côn như Bảo Bình lại được nhận thư mời tham gia vào giải quyết các vụ án mạng liên hoàn ở một trường học, hắn cảm thấy tên viết thư mời hắn quả thực còn mất não hơn cả hắn.Với một kẻ đầu đường xó chợ, trình độ học thức ngang lớp 1 như hắn thì có thể làm được gì? Bắt hắn đấm từng người trong trường để tìm tên sát nhân chắc? Đúng là kẻ điên.…