{ " Anh Hai , anh cảm thấy phiền phức quá sao ? "" cậu ta cứ bám riết lấy anh , thật chẳng thể dứt nổi "" hay là anh tìm cho mình một cô bạn gái để chị ấy không làm phiền nữa ?! "" tìm bạn gái bộ dễ lắm sao ? "" Thì đó , không dễ nên mới phải " cua gái " " . }Tác giả : De De ( De )…
Tập hợp truyện về couple Jason.Todd x Dick.GaysonCảnh báo: Có truyện nhẹ nhàng, có truyện hắc ám. có truyện trong sáng, có truyện 18+Ps: Xin hãy nhìn tên, ta là động vật ăn tạp 😊😊😊😊😊…
Trong ký ức ngày xưa cũ mà tôi thường hoài niệm về, mùa hè của tôi và anh trôi qua hệt như một giấc mộng. Mộng đẹp dễ tan, nên khi nhớ về mới khiến người ta thổn thức. Trước ngày chuyển đi, tôi tặng anh một món quà nhỏ được móc bằng len. "Bé Tuyết móc cho anh hả?" Mắt anh sáng tựa sao trời, anh cười, cái răng khểnh dần hiện lên.Tôi gật đầu. Trông anh nâng niu món quà tôi tặng, tôi cũng dần trở nên tự tin hơn. Rồi bỗng chốc anh tạt cho tôi một gáo nước lạnh."Bé Tuyết biết móc con ngựa luôn, giỏi quá vậy nè.""Con chó mà!"Giống như trong truyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng", ân nhân và kẻ được giúp đỡ phải đến lúc chia ly. Kẻ trên cạn, người dưới nước, chia ly là lẽ thường tình, như suối ở rừng rồi sẽ chảy về biển, rừng ở lại mong ngóng ngày trùng phùng.…
"Cuộc đời này của mỗi người đều có muôn vàn màu sắc sặc sỡ mà! Cậu đừng chỉ nhìn vào mỗi màu đen tăm tối ấy nữa, được không?"__________________Giới thiệu:Đây là câu chuyện về một cô gái tên Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh. Bởi vì đã từng bị tổn thương từ quá khứ mà vẫn luôn có một nỗi sợ ám ảnh đến hiện tại. Nó đã từng chút một biến cô trở thành người vô tình, giả tạo, ích kỉ. Chúng đáng ghét đến mức khiến cô tự nguyện thu mình vào trong bóng tối và quên đi bản thân của trước kia. Rồi cho đến một ngày, có một người rất đặc biệt xuất hiện, đặc biệt đến mức làm cô tự chủ động muốn bước ra ánh sáng một lần nữa, muốn tìm lại chính mình một lần nữa, để có thể đứng bên cạnh cùng toả sáng với người ấy.__________________•🌷Tên cũ: Màu Nắng Ấm, Mặt Trời Trên Đỉnh.•🌷Nhân vật chính: Hoàng và Trâm Anh •🌷Tình trạng: đang hoàn thiện.•🌷Số chương dự kiến: trên 45 chương, chưa tính ngoại truyện.•🌷Ngày đăng: 09/11/2024🌷•🌷Ngày đăng lại: 13/03/2025🌷•🌷Nguồn bìa: tác giả tự vẽ.•📌 [CẢNH BÁO]📌: tuy truyện là thể loại chữa lành nhưng sẽ có khoảng hơn hai chục chương đầu có cảnh khá tiêu cực.📌…
"Ê mày tao đẹp trai không?" Huy cầm gương ngắm nghía gương mặt của nó"Mày biết mày hỏi câu này trong ngày hôm nay bao nhiêu lần rồi không??" Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào người con trai ấy. Hở tí là cầm gương lên soi xong hỏi có đẹp không, tôi đến mắc mệt với nó mất."Hình như 5.." Huy khoác tay, nghiêng đầu tựa vào vai tôi"Nếu không đẹp thì làm sao mà cướp được Na khỏi bọn con traitrai được, nói chung tao đẹp nhất rồi, mày không phải lo ai cướp tao khỏi mày vì t biết giữ thân mà!! " nói xong Huy vỗ ngực tự đắc"-"quá mệt mỏi với của nợ này rồi!! Nu9: Trần Lê Hà Ngọc Anh N9: Hoàng Gia Thiên Huy…
Độ tuổi hợp lý:17+"nào né ra coi thắng này" "ơ hay ôm cũng hong cho ích kỷ""ừ bố mày vậy đấy rồi sao"".."" thế thì bố mày vẫn yêu mày"".."....đây là bộ truyện đầu tiên của tớ và tất cả đều giả tưởng những tình tiết đều không có thật nhưng cũng có vài địa điểm có thật,trong truyện sẽ có như chửi tục,hút thuốc,uống rượulần đầu tớ viết truyện nên còn nhiều thứ chưa biết mong mọi người bỏ qua cho mình vì điện thoại mình có chút vấn đề nên hay sai chính tả mình sẽ cố gắng khắc phục ạ.Vì mình cũng không sống tại Hà Nội mình biết được là do tham khảo nên có những thứ mình chưa biết.XIN CẢM ƠNNgày viết truyện 19/1/2024…
Atsv idol au - Em quản lí mê trai x hai thằng idol báo đàn báo đúm, một thằng là sieuphandong một thằng là brocon ngang ngược Dưới sự hợp tác của Lý Nhật Tuệ và Thiên Giang trên fbChúng tôi cho ra đời sản phẩm của trí tưởng tượng, mang đến cho bạn một thế giới mới nơi otp của mình và bạn đè nhau ra mỗi ngày 😔🤟Trong fic này có hàng đống headcanon cùng canon fact và hàng tỉ tỉ những khoảng khắc đáng yêu của anh Hoàng anh Mét và bé Mai nhé, ăn ngay choa nóng ( ๑ ˃̵ᴗ˂̵)و ♡…
-Xin lỗi,nhưng cậu không thấy rằng cậu quá...nói thế nào nhỉ? Quá xấu xí chăng?Đó sẽ là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng tôi để người khác dẫm nát bét lên trái tim tôi.*Ảnh gốc: Gg Edit: by me…
LƯU Ý: CÁC CHƯƠNG CŨ TỪ 15-20 ĐỔ LẠI SẼ PHẢI SỬA, MONG BÀ CON THÔNG CẢM.MỘT VOTE VÀ BÌNH LUẬN SẼ KHIẾN NGƯỜI VIẾT CÓ ĐỘNG LỰC HƠN <3Thể loại: học đường, tình cảm, lãng mãn, hài hước. Mu bàn tay chạm vào nhau, đây là cơ hội, Thăng nắm tay An, ngón tay út, bẽn lẽn và dè dặt, như một lời nhắc khéo về tình cảm của mình, mối quan hệ đặc biệt giữa cả hai và là cách cậu bày tỏ.Cảm xúc cuộn trào theo từng tích tắc, cả hai đều thẹn thùng và căng thẳng trước cách hành xử của đối phương, các ngón tay có chút thô ráp đang nắm lấy ngón tay út của An, chậm rãi, cẩn thận, cả người khẽ run lên, mặt nóng ran, nhịp tim đập như trống trận và hơi thở chững lại. Đôi môi cô khẽ run lên, mắt vẫn nhìn thẳng về trước và cố che giấu đi sự căng thẳng trong hành động của cậu.…
-" Mày có thấy trời hôm nay đẹp không"-"Lại có trò gì nữa đây ông tướng" Tôi nheo mắt nhìn Khánh Huy với một tư thế hết sức cảnh giác "Haiz, thời tiết như này yêu tao là hợp lí...mày bỏ phí là mày ngu"-"..."…
Tôi kéo cuốn sách đang dơ trước mắt xuống ngang mũi.Khuôn mặt hiền hậu, đẹp trai đến nỗi phát ra hào quang của người con trai đang ngồi gõ máy tính trước mắt tôi đây làm tôi nảy ý muốn chọc ghẹo.Tôi thở dài rồi nói:"Nè Minh Nhật, quên kể cậu nghe. Tuần trước tôi đi khám bác sĩ."Minh Nhật ngẩng lên nhìn tôi, mặt nghiêm lại, có chút lo lắng: "Hả? Sao lại đi khám? Ngọc Anh bị gì à? Bác sĩ nói sao?"Tôi cười nhẹ:"Bác sĩ bảo tôi bị hạ đường huyết.""Hạ đường huyết?" - Minh Nhật nhíu mày hỏi lại.Tôi gật đầu, rồi kéo ghế ngồi cạnh cậu ấy. Tay chống cằm, tôi nhìn Minh Nhật, cố giữ chất giọng tỉnh bơ:"Ừ, nên chắc tôi cần... vài câu ngọt ngào từ cậu để hồi đường lại."Minh Nhật liền đỏ mặt. Tôi bật cười:"Nhìn cậu kìa, tôi đùa thôi mà-"Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy bất ngờ hôn tôi một cái thật nhanh, rồi quay mặt đi, giả vờ như không có chuyện gì."Vậy... vậy được không..?" - Minh Nhật lúng túng hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng.Tôi cười, đáp khẽ: "Được."Tay chạm nhẹ lên môi, lẩm bẩm:"Cái này... chắc đủ 'ngọt' rồi."🪼🦋𝜗𝜚…
"Một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ bắt đầu tha thứ cho người đã làm tổn thương mình. Dù đau đớn đến mức nào, khó chịu đến mức nào, chỉ cần tôi sống tốt hơn, tôi sẽ phát hiện chính anh ấy làm nên hạnh phúc của tôi thêm đầy, thêm trân quý hơn. Không oán hận nữa. Chỉ còn một chút kí ức nhàn nhạt như mây trôi nước chảy."Đây là một câu chuyện buồn và không có thật...…
Tùng ôm tớ vào lòng, rúc mặt vào cổ tớ, đoạn thủ thỉ:- Ngọc Anh là cô bé Lọ Lem- Ý Tùng là bảo tớ là oshin hử - tớ cau mày hỏi lại.- Không phải! Cậu và Lọ Lem đều là người vô cùng mạnh mẽ và lạc quan. Nhưng khác ở chỗ...- Chỗ nào?- Lọ Lem trong cổ tích thì lộng lẫy nhờ phép tiên. Còn cậu toả sáng như ánh mặt trời mà chẳng cần phép thuật gì cả. - Tùng cười cười, thơm vào má tớ chùn chụt.Cái tên đáng ghét này! Hại tớ mặt đỏ tía tai, xém chết ngạt trong hũ mật.*****Ủng hộ tớ 1 vote đuyyyy:> Love uuu:3…
Khang miết tay tôi, đầu khẽ cọ vào hõm cổ: "Khánh An chẳng quan tâm tới tao." Cảm giác nhồn nhột làm tôi giật mình, không kiềm được xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Khang: "Tao đang bận, đợi tao tí." Dường như không mấy hài lòng với câu trả lời của tôi, hắn ta nhéo tay tôi, dùng đầu cọ cọ vào tay tôi để tìm kiếm sự chú ý. Tôi đành ôm mặt Khang, tìm kiếm câu trả lời mà tôi vẫn luôn thắc mắc: "Mày với cam có họ hàng gì với nhau không?"Khang khẽ dừng lại hành động của mình, cả người dựa vào người tôi, gương mặt như tượng tạc cách tôi chưa được 5cm. Khẽ cười, hắn ta thì thầm : "Có chứ, tao là ba của cam, còn An là mẹ." Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt của Khang càng thêm yêu nghiệt, tôi khẽ chẹp miệng: "Tao chịu." Được câu trả lời vừa ý, Khang cười ra tiếng gối đầu lên vai tôi.…
Một buổi sáng đẹp trời không mưa không nắng, tôi nhìn thấy anh người yêu của mình đang đứng trước sảnh của tòa nhà thế kỉ- nơi mà tôi chuẩn bị học tiết tiếp theo. Tôi cứ tưởng anh đi từ Kiến trúc qua bên này để tạo bất ngờ cho tôi ấy thế mà bất ngờ thật. Anh với bạn " thân " cũ của tôi từ hồi cấp hai đang ôm ấp nhau. Sao mà tình cảm thế không biết? Đ thể tin được, lúc yêu tôi anh ta có thế này đâu? Con người lúc nào cũng tỏ vẻ trưởng thành với tôi chết quách đâu rồi? Tôi lấy điện thoại, vào danh bạ lướt đến một dãy số quen thuộc " Anh"" Alo! Anh à?"" Ừ, anh đây, sao đấy?"" Anh đang làm gì thế?"" Anh đang làm dự án, sao thế?"" Ò, dự án lần này lớn anh nhỉ?"" Đúng rồi, dự án lần này rất lớn, nhưng mà có mọi người cùng làm mà!"" Anh lại điêu rồi, cái dự án cao 1m6 nặng 48 cân mà mỗi mình anh gánh vác chứ có ai làm chung đâu!"…
Thư ngẩn người nằm trên giường một hồi lâu, màn hình điện thoại trên tay nó vẫn hiển thị khung cửa sổ trò chuyện với Nguyễn Nam Bảo Huy."Giờ thì nhắn hello thì nhạt quá, hi chào cậu thì nó bị sigma, giờ sao ta...?" Nghĩ đi nghĩ lại một hồi đầu Thư chợt nảy số. Nó nhanh tay thoăn thoắt nhập vào dòng nhập tin nhắn.Thư: Mày ăn cơm chưaTin nhắn vừa được gửi đi nó đã thấy trên avarta con cá chép của Huy đã hiện lên dấu chấm màu xanh. Huy gửi cho nó một icon con khỉ rồi mới nhắn tin rep lại.Huy: Mày nên hỏi câu này lúc 19:00 nghe hợp lí hơn Thư ạ. Giờ là 22:00 thì mày nên hỏi tao là "Đã ăn đêm chưa ?"…
Tôi - 1 con người không hoàn hảo đúng như tiêu chuẩn của xã hội , nhưng lại có 1 quyển nhật kí khiến tôi cảm thấy như là chính bản thân , con người mình....…
*Lưu ý: Xin chào mọi người! Đây là lần đầu mình viết truyện, nên sẽ không tránh khỏi việc lặp từ hoặc viết chưa chi tiết mong mọi người bỏ qua hoặc góp ý nhẹ nhàng cho mình nhé.*Truyện được dựa theo trí tưởng tượng của tác giả, sẽ có một số chi tiết hơi hư cấu hoặc cẩu huyết một chút.______Một ngày đẹp trời, Trịnh Nhật Dương bỗng ngõ lời yêu thêm một lần nữa với tôi.…