"Mối tình đầu à!... Liệu em còn nhớ tôi?"Trong ký ức của tổng tài Forest Vũ, Kim Zenly vẫn luôn là cô gái hình tròn trong sáng, thích vui đùa, ham chơi. Kể cả khi gặp lại, cô ấy vẫn như vậy. Có lẽ, chỉ thứ tình cảm trìu mến như thế mới có thể khiến một người thiếu gia lạnh lùng nở nụ cười ấm áp chăng..?…
Tui tên là Gấu. Mọi người cũng có thể gọi là Hạc Bự. Mấy hôm nay tự nhiên có hứng viết đoản nên up lên cho cả nhà xem. Vì theo cảm hứng nên ko có lịch up nha. Lần đầu viết, nhận xét, góp ý nhẹ nhàng, gạch đá ném đi tui ko có nhận đâu à! Vậy thôi! Chúc mọi ng đọc đoản vui づ  ̄ ³ ̄)づ~…
"Sau chia tay, họ dần xa xa xa nhau. Ngày ấy, Bích Anh quyết định rời xa anh -Cao Thuỵ.5 tháng sau, cô muốn quay lại với anh, nhưng anh đã quên rồi, quên tất cả về cô rồi. Chàng trai mà cô yêu năm 17 tuổi đã không thể đi bên cạnh cô đến suốt cuộc đời"_Truyện rất sến, ai không thích thì phím "back" _Không đọc chùa, thể hiện sự LỊCH SỰ dùm mình nhé :))…
nặng lẽ ngắm nhìn Em, từng cơn gío lạnh tháng 11 thổi , một cảm giác lạnh mà không thể nào lạnh hơn vậy. Tôi rất lạnh hơn khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo mà Em đang nhìn thẳng vào tôi. tôi biết bây gìơ là cơ hội cuối cùng để gĩữ Em ở lại, lấy hết can đản tôi nhìn thẳng vao đôi mắt tiểu phương, hét thật to! -Anh yêu Em! ở lại với anh đưọc không! Ánh mắt Em thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh . Em nhìn tôi , làn mi liễu cong bất giác đôi mắt Em đỏ hoe những giọt nức mắt nhu đang trực trào nơi khéo mắt . Tôi bất chớt theo phản xạ chạy đến ôm chặt nàng. Tôi vẫm ôm chặt nàng như đang chờ đợi môt câu trả lới. Tôi ôm chặt nàng, mùi hương hoa ly ly quen thuộc biết tôi đã làm cho người con giái đang ôm trong tay buồn nhiều lần, hơn một năm trưóc tôi đã ngộ nhận tình cảm của Hằng đã cự tuyệt nàng . Tôi cũng biết tiểu Phương đã khóc rất nhiều lần vì tôi và bây gìơ tôi không cho phét mình thêm một lần nào làm tiểu Phương buồn nữa nàng nói đúng là tôi ngốc nghếch đã khiến cho nàn…
Em gửi anh những vần thơBao câu thơ là bấy nhiêu đợi chờLà yêu thương em đong đầy nỗi nhớChỉ mong anh đừng ngoảnh mặt làm ngơ...Gửi anh, nhưng mong anh không bao giờ đọc được!Follow my IG account: goc_cua_bun 💙...Những vần thơ gửi người thương của tớ, và cả những vần thơ vụn vặt đến từ cảm xúc đều được tớ gom cả vào trong này.…
Author: MissRamiunTranslator: MinahPairing: WonkyunSummary:Changkyun chưa từng chứng kiến cách âm nhạc hoà cùng cơ thể anh ấy tự nhiên và nhịp nhàng đến thế, như thể vũ điệu vừa rồi được quay chậm trước mắt cậu vậy. Anh ấy di chuyển không hề nao núng, từng bước một, thậm chí còn cắn môi dưới để giấu đi nụ cười. Changkyun cảm thấy rằng cậu không nên thấy cảnh tượng vừa rồi một chút nào cả, giống như cậu lỡ nhìn thấy một điều cấm kỵ. Nhưng rồi cậu chẳng thể nào ngăn nổi bản thân thầm ước rằng đôi bàn tay uyển chuyển thao túng nhịp điệu ấy sẽ chạm vào cậu...và giúp cậu sống thêm một lần nữa.La música fluía por su cuerpo de una manera que Changkyun no había visto nunca. No era forzado, aquel chico bailaba desenfadadamente delante de sus ojos, dando pequeños pasos y mordiéndose el labio para esconder su sonrisa. Sintió que no debía estar presenciando aquellos movimientos, como si estuviese viendo algo prohibido; pero no pudo evitar desear que aquellas manos que se movían con gracia al ritmo de la melodía le tocasen a él... y le hiciesen sentir de nuevo.Full credits go to MissRamiun @ Wattpad Original link: https://www.wattpad.com/story/114037798-i-feel-it-coming-wonkyun…
Rảnh tay nên mình viết về 2 couple mình iu, XiyiAiden và HasuiAlbie, đọc giải trí nếu bạn cũng vã như mình. Văn phong không đặc sắc, OOC warning, đa số là oneshot…
Đẹp nhất của đời người có lẽ là tình yêu của tuổi xuân thì. Bởi khi đó, ta trao cho mình quyền được cuồng si và say mê, yêu hết mình bằng trái tim rực lửa của một tâm hồn trẻ trung, mang trong mình những ước mơ và hoài bão. Nhưng với tôi, tình yêu đẹp nhất là sự rung động đầu đời - ngây ngô nhưng mãnh liệt, như giai điệu trữ tình của mùa hạ sôi động. Tôi chẳng dám tự nhận mình là người có hoàn cảnh hạnh phúc như bao người. Ngay từ thuở ấu thơ, tôi đã bị mẹ ruột ruồng bỏ. Suốt mười năm sống thiếu vắng tình thương, tôi đã dần thu mình lại, sống khép nép và nhạy cảm trước mọi điều. Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ mãi nhạt nhòa, lặng lẽ đi qua những tháng ngày vô vị, cho đến khi một chàng trai bước vào cuộc sống tôi. Dưới khung trời thiên thanh, nơi nắng ngược chiếu sáng, cậu thiếu niên với vẻ thư sinh, điển trai ấy đã đến bên tôi, tô điểm cuộc sống tẻ nhạt bằng những sắc màu rực rỡ. Mùa hạ năm ấy, dưới mái trường Chuyên, một lá thư tình đã hòa mình vào nắng hạ, và cũng tại nơi đó, hai con người đã sẵn sàng trao nhau tình yêu trong sáng và cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân. Mùa hạ năm ấy, có một Lê Hoàng Gia Bảo nguyện nắm tay Nguyễn Tường Tuệ Anh đi hết cuộc đời, dù là khó khăn hay an nhàn, vẫn bên nhau mãi mãi...…
Au con người sống trong một thế giới không còn yên bình và là một chế độ quân đội đứng đầu.Tôi suy vì em Albie nên lên đây hành ẻm tiếp. Truyện mấy chương đầu không có hoặc ít yếu tố tình cảm, mạch truyện chậm.…