Kể về cuộc đời khốn nạn và nhạt toẹt cùng những con người chán ngắt của ả ta.___________________________________________________Tên truyện: ẢThể loại: tâm lý, đời thườngTác giả: factCovered by @psychejay, NineteenthWARNING: Truyện có những từ tục và tình tiết siêu cẩu huyết & hư cấu, ai dị ứng vui lòng clickback. XIN HÃY THƯƠNG TÌNH CHO NGƯỜI MẸ KHỐN KHỔ NÀY MÀ ĐỪNG ĐEM CON NÓ ĐI ĐÂU CẢ ! (:v)TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT Ở WATTPAD @restinpeaceminusone_, NẾU BẠN THẤY Ở TRANG WEB KHÁC THÌ XIN HÃY BÁO CHO TÔI BIẾT, RẤT CẢM ƠN :3…
Nổi sợ sinh ra từ lúc nào?Từ lúc có sự xuất hiện của sinh vật sống?Từ xa xưa hơn?Hay là nó đã có từ trước lúc thế giới này được hình thành?Không có gì là không có nỗi sợ cả.Con người.Động vật.Kể cả ác ma.Tất cả những thứ sở hữu "Sinh" điều tồn tại nỗi sợ.Trong vũ trụ hoặc thế giới nào cũng có tồn tại nỗi sợ.Nỗi sợ giống nhau nhưng cũng khác nhau.Nỗi sợ cũng có thể tạo ra, trao cho cũng như làm biến mất rất nhiều thứ.Sinh mệnh, tử vong, niềm vui, tuyệt vọng, điên cuồng, giận dữ,...Tất cả gói gọn trong thứ mang tên nỗi sợ.Và không biết từ lúc nào đó nỗi sợ bắt đầu cấu tạo ra thành một thứ gì đó...Một thứ gì đó đáng lẽ không nên xuất hiện trên thế giới này...--- Tác Giả ---Gánh 4 bộ truyện có phải mơ? Có lẽ nhưng tui thật sự đang gánh 4 bộ truyện a!Bộ này thì đang trong quá trình thử nghiệm :v Đừng có mà mong đợi nhiều :3Đây là một câu truyện về một thực thể? trên đường đi thu thập nỗi sợ hãi, qua vô vàn thế giới cuối cùng ma thần của sự sợ hãi đã được sinh ra.Mà bản thể của cái thực thể đó chính là một con mèo đen, sau thì mới thành người.Mà truyện của tui thì mấy bạn biết rồi, tên và ngoại hình (các) nhân vật chính vẫn như như cũ, (các) nữ chính điều là la lỵ (loli).Thôi chúc mấy bạn xem vui vẻ :3…
Một cuộc điều tra dẫn đến một bí ẩn không thể gọi tên, một dịch bệnh không chỉ giết chết người mà còn xóa đi sự tồn tại của họ. Câu chuyện mở ra như một vụ án hình sự, dần chuyển mình thành nỗi kinh hoàng siêu nhiên, nơi nhận thức, ký ức và bản ngã của con người bị bóp méo một cách không thể kiểm soát. Khi những ai biết quá nhiều dần biến mất, câu hỏi lớn nhất không còn là "Ai đứng sau chuyện này?", mà là "Chúng ta thực sự đang đối đầu với cái gì?"Đây là một câu chuyện nơi sự thật không giải thoát, mà chính nó là thứ khiến con người bị hủy diệt.So sánh phong cách với những tác phẩm tương tự:Tổng hòa giữa kinh dị siêu nhiên, viễn tưởng và nguy hiểm nhận thức.Mang phong cách thám tử điều tra như True Detective, nhưng càng tiến sâu, câu chuyện càng trở nên phi logic và siêu thực như House of Leaves.Có yếu tố truyền nhiễm nhận thức giống Pontypool, nhưng ở quy mô lớn hơn và không thể đảo ngược.Đưa ra nỗi sợ về thông tin tự lan truyền như Ringu, nhưng thay vì một vật trung gian như băng video, chính sự tồn tại của cái tên đã là mối đe dọa.Giống với những SCP về nguy hiểm nhận thức, nơi chỉ cần biết về nó cũng có thể khiến bạn bị thay đổi, nhưng ở đây, không có tổ chức nào có thể ngăn chặn hay quản thúc hiện tượng này.…
07:38 sáng.Trời mưa nhẹ. Mùi nhựa đường ướt lẫn trong không khí.Yuta Morikawa ngồi phía cuối xe buýt, tay nắm chặt quai cặp, mắt nhìn ra cửa kính. Cậu ghét mưa - nó luôn khiến ký ức về ngày cha mẹ mình mất trở nên rõ ràng hơn.Bên ngoài, trường học đã hiện ra phía xa.Cậu khẽ thở dài.Một ngày bình thường nữa...07:41 - Trước cổng trường.Yuta chậm rãi bước vào. Qua hàng cây, cậu thấy Aoi - em gái cậu - đang đứng cùng nhóm bạn.Cậu giơ tay vẫy nhẹ, nhưng một tiếng "BOOM" chói tai xé ngang bầu trời.Ánh sáng trắng. Nhiệt. Gió. Thế giới như bị đục thủng. Một cột khói bốc lên từ toà nhà phía tây, nơi lớp học của Aoi nằm.Mọi thứ chao đảo.Cơ thể cậu văng đi.Tiếng hét. Máu.Ai đó gọi tên cậu, xa dần......rồi mọi thứ tối đen.Yuta tỉnh dậy.Tiếng chuông báo thức vang lên 07:00 sáng.Trời lại mưa.Cậu bật dậy, thở dốc.Căn phòng y hệt tối qua. Nhưng cơ thể... không đau. Không vết thương nào cả. Mọi thứ như chưa từng xảy ra.07:20 - Trên xe buýt.Cậu đảo mắt - mọi thứ giống hệt. Cùng một tài xế, cùng một bà cụ phía trước."Không thể nào..."Cậu thì thầm.07:41 - Trước cổng trường.Lại là hình ảnh Aoi. Lại là tiếng cười của bạn bè.Yuta gào lên: "Aoi! TRÁNH RA!"Mọi người giật mình. Nhưng không có tiếng nổ. Không có gì xảy ra. Chỉ là cậu - một người điên la hét giữa sân trường.Giáo viên gọi cậu lên phòng y tế.Cậu im lặng. Sợ hãi. Bối rối. Và... lạnh sống lưng.Phòng y tế. 08:05.Ánh đèn huỳnh quang mờ ảo. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.Cậu ngồi đó. Trống rỗng."Mới quay lại lần đầu, đúng không?"…
CHẠM VÀO ANH TRONG BÓNG TỐIMột cái chạm có thể cứu rỗi. Hoặc kết liễu...Tôi sinh ra trong bóng tối. Không phải bóng tối của màn đêm - mà là thứ tối đen vĩnh viễn nuốt chửng mọi ánh sáng. Tôi không biết khuôn mặt người khác trông như thế nào, cũng chẳng bao giờ nhìn thấy chính mình trong gương.Nhưng đêm đó, khi tiếng còi cảnh sát xé nát không gian yên tĩnh, khi máu ai đó rơi xuống sàn căn hộ sát vách... tôi cảm thấy điều gì đó đã thay đổi.Anh đến như một cái bóng - lặng lẽ, chậm rãi, và nguy hiểm.Anh không bao giờ nói tên. Nhưng giọng nói trầm khàn ấy như có móng vuốt, nhẹ nhàng cào vào trái tim tôi mỗi đêm.Anh không chạm vào tôi nhiều, chỉ đôi khi, bằng đầu ngón tay lạnh ngắt... như thể xác nhận tôi vẫn còn ở đó - và sống.Tôi không biết anh là ai.Một người trốn chạy? Một kẻ sát nhân? Hay là ảo ảnh của nỗi cô đơn quá lâu trong tôi biến thành?Tôi nên sợ anh. Nhưng tôi lại mong anh đến. Mỗi đêm.Tôi bắt đầu tưởng tượng ra gương mặt anh. Bằng những câu thì thầm, bằng nhịp tim đập dồn khi anh đến gần, bằng cả nỗi khát khao được nhìn thấy anh - dù chỉ một lần.Giữa bóng tối của tôi và bóng tối trong anh, liệu tình yêu có thể nảy sinh?Hay tất cả chỉ là một cái bẫy? Một cái chết ngọt ngào được ngụy trang bằng sự dịu dàng đáng ngờ?Một mối tình không mắt. Một kẻ không mặt. Một đêm không lối thoát.Và chỉ có duy nhất một sự thật... đang đợi được lật mở.…