Chỉ cần yên lặng và yêu anh thôi. mọi vc để anh lo chắc ai cũng muốn ny hay ck của mình nói tke phải k nào. Cùng đọc câu chuyện như 1 li capuchino này nhé có 1 chút ngọt nhưng cũng 1 chút đắng đọng là là vị thơm nồng ấm áp sưởi ấm trái tìm và sau tất cả nó là cả 1 ý nghĩa sâu sa ahihi…
: ) trên đời này nỗi đau chẳng thể cân đo đông đếm cũng như hạnh phúc. Bạn có thể ví nó như một tờ giấy nhưng mỗi tờ giấy đều khác nhau cho dù bạn nhàu nát nó khi mở ra nó vẫn còn đó. Nhưng chúng ta có thể vẽ cho nó một bức tranh màu nhiệm với nắng, gió, biển và tách Capuchino ấm của riêng bản thân bạn.…
• "Ở nơi quá khứ ảm đạm tối mù, tôi nào nghĩ "trùng hợp" gặp được cậu ở tương lai chính là lời đáp lỗi muộn màng lại quý giá nhất, mà định mệnh gửi đến tôi."• OOC, Mpreg, slow burn, bối cảnh hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa.• Tóm gọn: Hành trình tìm thấy tình yêu của hai người trưởng thành đã ngấp nghé 30. Đôi lúc hơi ngã cây, cũng có chút khờ khạo, và gần như có thể tóm gọn trong chữ healing. Nhưng warning cực lớn là nó slow burn đấy nhé.• DROPWritten by Nary ˆᵕˆ#1 - fourthnattawat [24/12/23]#2 - pondphuwin [27/1/24]…
Đây là fic đầu tay của tui, có gì mong mọi người góp ý ạ <3.Không được sao chép bản quyền, chuyển ver khi chưa được sự cho phép của tác giả. _________________________________________"-Này anh, bao giờ anh mới đền tôi chiếc áo đồng phục đó ?!- Đằng nào em chẳng là vợ tôi. Vợ chồng phải chung tài sản nên chiếc áo đồng phục đó cũng sẽ là của tôi thôi =))). Tôi chẳng cần gì phải đền em cả =))). Mà nếu có đền, thì tôi nguyện đem tấm thân nhỏ bé này đền em suốt đời, nhé ?"..."The time when we are together makes me feel halcyon."Ngày chỉnh sửa: 2020.09.06…
Tôi đã viết truyện, viết thơ với tất cả tấm lòng mình. Tất cả những nội dung khác, tôi gộp vào thành "Tản mạn" - vốn là một thuật ngữ không chính xác lắm. Đó là những bài văn ngắn nêm nếm chút bông đùa gượng gạo, cũ kỹ, được hình thành từ kinh nghiệm sống ít ỏi và hời hợt của bản thân tôi.Nay, tôi muốn viết một tập "tùy bút" nửa vời với chủ đề ẩm thực. Và chắc chắn phải là ẩm thực Việt Nam, bởi vì cách ăn, cách nấu, cách nghĩ của tôi không chạy thoát mảnh đất cong dài ấy được.Nói về ẩm thực Việt, người ta đã tung hô Hà Nội tinh tế và Huế kiêu kỳ rất nhiều lần; cho nên, với cương vị là một người Sài Gòn, tôi muốn "giành" lại chút công bằng cho mảnh đất miền Nam.Ẩm thực Sài Gòn rất đặc biệt. Hà Nội và Huế nổi tiếng với những món ăn sẵn có ở địa phương hoặc ở các vùng lân cận, nhưng Sài Gòn thì không hẳn. Ẩm thực miền Tây Nam Bộ chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Những phần còn lại, nếu truy ra nguồn gốc thì sẽ có rất nhiều xuất xứ, từ miền Bắc, miền Trung cho đến Trung Quốc và cả Campuchia. Cái tên "Sài Gòn trăm mấy phố phường" là để gợi nhắc về sự đa dạng đó chứ hoàn toàn không có ý xúc phạm nhà văn Thạch Lam - vốn là một tác giả tôi rất kính trọng. Đây chỉ là sự...ăn-theo-có-thiện-chí của một người quý ông Thạch Lam mà thôi.…
Số chương : 18 chương + 7 ngoại truyệnThể loại: Truyện ngôn tình, nhẹ nhàng, ấm áp"Anh xem hạt cà phê này." Ngón tay mảnh khảnh của cô nhặt lên một hạt nhỏ màu nâu, trong không khí vị đắng chậm rãi lan tỏa. "Tương lai của nó như thế nào? Thì còn phải xem cách người ta rang sấy, phối hợp nguyên liệu, tất cả rất phức tạp."Cô cười nhẹ, thời gian thấm thoắt như thoi đưa, dường như chẳng có cái gì lưu lại dấu vết, nhưng dường như trước mắt chỗ nào cũng có vết tích.Cô ngồi đối diện người đàn ông ấy, sắc mặt thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Anh nhấp một ngụm cà phê chanh - vị chua của nước chanh, vị đắng của cà phê, vị cay của rượu Brandi, vị ngọt của mật ong... Thế nhưng, anh có đủ kiên trì! Không phải người ta nói tình yêu hay cuộc đời cũng giống như những tách cà phê, có vị ngọt cũng có vị đắng phải nếm trải tất cả thì đến cuối cùng mới nhận được quả ngọt hoa trái, sum xuê. Liệu đâu mới là cái kết đẹp cho cô cho anh và cho cả đoạn tình còn dài phía trước nữa.…
Ngày mưa.Là thời gian ta ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh qua ô cửa sổ.Là lúc ta uống một tách capuchino ấm nóng.Nhưng...sao nó lại mang cả linh hồn Minnie đi...…