Hoàng tử đào hoa và Bà chúa tuyết
câu chuyện này hơi atsm tí…
câu chuyện này hơi atsm tí…
"Nếu một người đàn ông giống hệt mày xuất hiện trong cuộc đời mày, liệu mày có yêu anh ta không?"Chà, đó là một câu hỏi đáng để suy ngẫm.Người yêu đời, yêu bản thân thường sẽ trả lời là "có". Và ngược lại, những kẻ vô vọng với việc tìm lấy một điểm sáng trên con người mình thường lắc đầu bảo "không".Với cá nhân Dương Vũ Ngọc Lam - cô không mất quá nhiều thời gian để đưa ra một câu trả lời lấp lửng nhưng chu toàn mọi ý - như ấn tượng về cô trong mắt mọi người, đại khái ấy là: "Không chắc, nhưng sẽ thật tuyệt nếu có một tri kỷ hiểu mình đến như vậy"....Khép mắt, mở mắt, và Dương Vũ Ngọc Lam thấy được---Anh ta,Deus Ex Machina của riêng cô.Như cái bóng soi qua một chiếc gương, như mảnh phân thân tách rời từ bản thể.Một "Dương Vũ Ngọc Lam" khác đang đứng đó, mỉm cười.Warning: Selfcest cực mạnh, nhiều nhân vật có vấn đề về tâm thần, bối cảnh tương lai gần, giả tưởng.Độ tuổi thích hợp: 17+…
Dạo gần đây trong khu xóm nhộn nhịp này bỗng có thêm sự xuất hiện của một tiệm tạp hóa nhỏ xinh. Nơi đây được quản lí bởi một người chủ thực sự rất tốt,liệu có nên xin thông tin liên lạc của ông chủ tiệm không ta?--------------------- Name:[AllHiha] Ông chủ tiệm tạp hóa Author: Hotaru bối cảnh:Nơi tập hợp của các đa vũ trụ Ship chính:-AllHiha- ship phụ: -Yum13 × Yummie bản thể gốc- -Toga×Jack- -------------------------- ⚠️Lưu ý⚠️ -Truyện thuộc bản quyền của tôi- -Nhân vật thuộc Oops Hiha và Yummie TV- -Ooc nặng- -Cringe- -My Au- -Thô tục- -Có từ ngữ gây xúc phạm một hoặc nhiều cá nhân trong một nhóm- -Vui lòng không bế truyện của tôi lên Vườn Hoa Bé Nhỏ Của Hiha Và Yummie- -Văn phong dở tệ- -Tác giả lười--tác giả bị gay- -------------------------- P/s:Đây là cuốn truyện thứ ba của tôi về AllHiha,quả thật tôi vẫn dành tình cảm rất lớn cho Harship này,aiza lười chết mất,chúc các cậu đọc truyện vui vẻ…
Thủ tịch lão công quá bá đạo: Bảo bối, đừng nháo.Tên gốc: 全球盛宠小萌妻Hán Việt: Thủ tịch lão công thái bá đạo: Bảo bối, biệt nháoTác giả: Cố Phiên NhiênTình trạng: Hoàn thànhMới nhất: 1108. Đệ 1108 chương phiên ngoại: Nhất kiến chung tình ( 2 )Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Hào môn thế gia , Ngược luyến , Nhẹ nhàng , Dưỡng thành , Đô thị tình duyên , Ấm áp, Trâu già gặm cỏ nonTống thiếu gia uy mười lăm năm con dâu nuôi từ bé thế nhưng chạy mất, hơn nữa một chạy chính là 5 năm.5 năm sau Tống thiếu gia đem người cấp bắt được tới rồi.Tống thiếu gia nhìn trổ mã như hoa như ngọc chính mình chuẩn tân nương, cong cong khóe môi: "Nếu là ngươi có thể biên ra cái hảo điểm nhi lấy cớ, chờ hạ ta sẽ ôn nhu một chút."Tô An Noãn xấu hổ: "Cái kia, ta, ta lạt mềm buộc chặt.""Nhưng thật ra cái không tồi lý do, túng 5 năm, hiện tại nên giam giữ đi."Tô An Noãn sầu khổ nhìn hắn: "Ta, ta túng thời gian lâu rồi, đã quên nên như thế nào giam giữ.""Nga, không quan hệ, bắt ta liền tới liền hảo. Rốt cuộc bắt người phương diện này bổn thiếu gia thực sở trường!"…
Ngày nọ, ánh ban mai đon đả vươn vai, phủ hạt nắng trên từng ngách phố hững hờ. Đám bằng lăng duyên dáng trổ mình, rực rỡ tô điểm cho cái đẹp ngày Hạ. Oi ả qua từng tán cây, như trêu đùa, như rộn rã. Cậu và tớ, như tình sánh một đôi.Hạ nọ, thuở thiếu thời vội ngã vào đáy mắt người thương. Môi nhỏ chúm chím, tóc tết đuôi sam. Nhớ mãi, cái hồng hào trên gò má. Say mãi, cái tròn xoe nơi mắt mèo. Tớ vội chìm đắm, nơi biển tình sâu rộng.Năm nọ, tớ biết thương mất rồi. Tớ thương, Nguyễn Mai Quý.- mưa mùa hạ và khúc nhạc tình; hạt đào vườn dâu.…
Nội Dung Truyện : Pa Pa 17 TuổiHắn tưởng hắn là ngôi sao chói mắt trong trường học thì ngon lắm sao?Mặc dù tôi chỉ là cọng cỏ nhỏ tầm thường nhưng cũng sẽ ko mê muội đến nỗi xem hắn là bạch mã hoàng tử của mìnhAi ngờ, hắn là vì nghe theo nguyện vọng cuối cùng của mẹTôi là vì cứu đứa em gái thân thương , mà cả hai đành thảo một cái hợp đồngTừ nay trở về sau, tôi và ngôi sao lóa mắt kia sẽ phải có con với nhauChuyện còn phiền phức hơn khi một người chưa kết hôn đã có con như tôi lại rước thêm sự chú ý của một tên hư đốn khác trong trường.Hãy LIKE để ủng hộ sstruyen các bạn nhé ...http://sstruyen.com/doc-truyen/pa-pa-17-tuoi/5537.html…
ta viết lại truyện này vì đợt trước ta viết củ chuối quátruyện thì vẫn là do ghét phimthế nên là viết cho bớt ức chế thế thôi----------
Người chị cùng phòng..…
Mới viết nên còn dỡ, mong mn ném đá ít giùm mình.…
Tôi là Trần Ngọc An Nhiên.Không được may mắn như các bạn khác, tôi sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc. Từ nhỏ tôi đã luôn phải chứng kiến những cuộc cãi vã của bố mẹ. Nó diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã coi nó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu trong gia đình mình. Nhiều lúc tôi oán thán ông trời, tại sao lại đối xử bất công với tôi như thế? Tại sao tất cả các bạn khác đều có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, còn tôi thì đến một điều nhỏ nhặt như thế cũng không có được? Ha, tôi cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng thương. Đáng lẽ tôi không nên xuất hiện trên cõi đời này mới phải.Và rồi năm tôi lớp 11, bố mẹ tôi ly hôn. Tôi theo mẹ chuyển lên Hà Nội sống cho gần nhà ông bà ngoại. Có lẽ ông trời cũng chưa tuyệt tình đến mức như vậy khi đã để cho tôi gặp cậu vào năm 17 tuổi - cái độ tuổi thơ mộng nhất của tuổi học trò. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích cậu nhiều đến như thế, chỉ biết nụ cười của cậu như ánh sáng Mặt Trời chiếu soi vào những vết thương trong tâm hồn tôi, từ từ giúp tôi chữa lành nó, và cũng chính cậu đã dắt tôi bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối của cuộc đời...Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện bên tôi, để những năm tháng thanh xuân ấy của tôi trở nên thật ý nghĩa! Cảm ơn cậu rất nhiều, Mặt Trời nhỏ của tôi!------------------------------Thanh Hóa, 23/8/2023Bìa: @canva…
Tác giả:Vân HòaThể loại: Thanh xuân - Lãng mạn - Chậm rãi - Healing - Ngọt ngào nhẹ nhàng Tóm tắt:Mai Thảo - cô gái có thói quen đeo tai nghe, ngước nhìn bầu trời sau những giờ học ồn ã - luôn tìm thấy bình yên trong khoảng trời cao rộng ấy. Với cô, bầu trời là nơi để trốn khỏi thế giới, là khoảng không chỉ thuộc về riêng mình.Nam Phong - cậu trai mang theo nụ cười rực rỡ và chiếc máy ảnh luôn hướng về bầu trời - bước vào khoảng không ấy như một cơn gió bất ngờ. Không dữ dội, cũng chẳng nhẹ nhàng, nhưng đủ để khuấy động bình yên trong lòng cô.Từ những ánh nhìn lặng lẽ và những buổi chiều chạm nắng, hai người trẻ tuổi vô tình trở thành một phần trong khung trời của nhau, là sự rung động của thanh xuân đầy nhiệt huyết..? Trích đoạn ngọt ngào: "Cậu luôn ngắm bầu trời sao?" "Ừ. Nhưng từ khi gặp cậu, bầu trời cũng chẳng còn hút tớ bằng cậu." "Nếu một ngày chúng ta không còn viết những dòng chữ này nữa..." "Thì chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau, để bầu trời viết tiếp phần còn lại." "Cậu biết không, mỗi khi nhìn hoàng hôn, tớ lại nghĩ... ước gì có thể giữ khoảnh khắc này lại mãi." "Cậu cần gì phải nghĩ khi mà tớ mãi ở đây và trong trái tim cậu chứ."…
Mình là một đứa thích đọc truyện, đặc biệt dạo gần đây thích thể loại truyện nhẹ nhàng, nữ phụ, xuyên sách,... Và cũng đã lên ý tưởng cho một bộ truyện, ngắn thôi. Lần đầu tiên viết truyện, chắc chắn sẽ không được hay. Mong mọi người đọc có thể góp ý cho mình, để mình có thể cải thiện khả năng vết truyện. Thất Thất cảm ơn mọi người, 谢谢!🌱🌱🌱---🌱🌱🌱 Cố Tuyết Nhi - 25 tuổi, từ nhỏ đã là cô nhi, ba mẹ mất sau một vụ tai nạn xe. Sau này lớn lên, cố gắng học thật giỏi để thi vào học viện âm nhạc và trả học phí bằng học bổng. Ngoại hình xinh đẹp, hát hay, tất cả đều tốt thế nhưng là một chị đại a~~~ Ngày 14/2 năm đó, tất cả mọi người đều đi hẹn hò thì Tuyết Nhi vô cùng chán nản, nằm trên giường lục lọi trên diễn đàn truyện. Thấy một tên truyện "Cơn Mưa Mùa Hạ" đang đứng đầu bảng xếp hạng, Tuyết Nhi tò mò đọc. Đọc xong nó tức tối mà nói: "Tác giả, ngươi là thích thể loại ngược như vậy a~~~ Chuyện tình nam nữ chính đẹp như vậy, ngược họ từ đầu tới cuối thì thôi đi. Còn cho cái kết là SE nữa. Ngươi mà để ta xuyên qua được cái nữ phụ ác độc kia, ta sẽ thay đổi toàn bộ cốt truyện của ngươi. Khiến cho nam nữ chính có một cái kết HE cực kỳ đẹp. Ta tức cái lồng ngực á 🤬🤬🤬" Và như bao cốt truyện khác. Trời bên ngoài bắt đầu mưa, nó chỉ ngủ một giấc thế là xuyên sách... 🌱🌱🌱---🌱🌱🌱"Thôi thì đã xuyên rồi, đã nói là thay đổi cốt truyện, kết cục rồi thì biến từ cơn mưa thành nắng thôi" - Đó cũng chính là lúc nó bắt đầu cuộc hành trình.…
1 câu truyện học đường đam mỹ bình thường , không 1 chút nổi bật và sếnnnnnn :'[[…
lanh quanh hàng ngày và Anime:) #anime…
Thời học sinh - Đại học- và tình yêu là cả thanh xuân của một người^^…
T thích cậu ấy từ năm lớp 6 , năm tuổi thanh xuân hé cánh cửa chào mừng ...…
Mọi người đọc để cảm nhận nha…
Người Ê Đê (tiếng Ê Đê: Anak Đê hay Anak Đê-Gar) là một dân tộc trong số 54 dân tộc tại Việt Nam. Người Ê Đê nói tiếng Ê Đê một ngôn ngữ thuộc phân nhóm ngôn ngữ Chăm là ngôn ngữ thuộc ngữ chi Malay-Polynesia của ngữ hệ Nam Đảo. Người Ê Đê thuộc nhóm chủng tộc Austronesia. Trước năm 1975, tại miền nam Việt Nam, trong văn bản hành chính của Việt Nam Cộng hoà, người Ê Đê được gọi là người Rađê (Rhade). Theo tài liệu của Ủy ban Dân tộc Chính phủ Việt Nam dân số người Ê Đê thống kê ngày 01/04/2009 là khoảng 331.194 người, xếp thứ 11 về số lượng trong cộng đồng các dân tộc Việt Nam.[4] Người Ê Đê hiện nay khá đặc trưng, nổi bật là một cộng đồng có xu hướng tương đối thống nhất ý thức dân tộc , cũng là một cộng đồng dân tộc-tôn giáo khá rõ nét với hơn 90% dân số ảnh hưởng của đạo Tin Lành.Anak Ê Đê hay Anak Đê-GarNhà dài Ê Đê tại bảo tàng dân tộc họcTổng số dânkhoảng gần một nửa triệu ~(490.000 người) trên thế giới +[1]Khu vực có số dân đáng kểViệt Nam, Campuchia, Hoa Kỳ, Canada và các nước Bắc Âu theo đạo Tin Lành Campuchia120.000[2] Việt Nam330.348[3] Thái Lan? Hoa Kỳ30.000[cần dẫn nguồn] Pháp1.000Ngôn ngữÊ Đê, Việt, Khmer, Lào, Thái Lan, PhápTôn giáoTin Lành chiếm hơn 90% dân số Ê Đê, thuyết vật linh, Công giáo, Phật giáoSắc tộc có liên quanUtsul, Gia Rai, Chăm, Ra Glai, Chu Ru, Mã Lai, Indonesia, Philippines, Brunei, Hồi giáo miền Nam Thái Lan…
Tác giả: Huỳnh Ngân Hương; Cùng hệ liệt: Quán Trà Kỳ Lạ Nơi Góc Phố; Nội dung: "Hoàng hậu, người đi rồi vậy cung Phượng Xuân sau này phải làm sao?"Tiếng khóc thút thít của cung nữ vang lên trong cung điện trống vắng. Người phụ nữ mặc địch y đứng trước khung cửa khóa chậm rãi cúi đầu, hơi thở mỏng tưởng chừng như ngắt lúc nào chẳng hay."Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp được cha và anh cả một lần nữa không nhỉ?" - Nàng chớp mi, ánh mắt dõi ra ngoài cung Phượng Xuân mà càng thêm vô vọng. Ánh sáng cuối đông thật yếu ớt, yếu tới mức chẳng đủ rọi vào trong gian phòng tăm tối này của nàng."Hoàng hậu, người là hy vọng cuối cùng của họ Bùi, người đi rồi làm sao trả thù được cho họ Bùi!" - Thanh Trúc quỳ sụp xuống sàn đất bụi bặm.Thục Tư khẽ bật cười tự giễu, nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má hồng. Cả cuộc đời này, người nàng áy náy nhất chính là cha và anh cả. Đến những ngày cuối đời, tiếc nuối lớn nhất cũng là hai người họ. Họ Bùi có Bùi Thục Tư có lẽ chính là nỗi ô nhục lớn nhất. Xuống âm ti làm sao dám nhìn thẳng mắt họ đây?Bàn tay gầy guộc của nàng từ từ trượt khỏi khung cửa gỗ cũ kỹ, hàng mi dài cũng chậm rãi khép lại. Nàng xoay người, trút bỏ từng lớp địch y nặng nề, bờ môi khô tới tróc da lặng lẽ ngân nga câu hát: "Thuần Dương Thuận Từ hậu... Mụ ác hại Nguyên phi... Lệ Dương người ở lại, vắng một bóng người thương... Lệ ấm nhòa má ngọc, nào biết người nơi đâu..."Giọng cất lên càng lúc khàn rồi cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng.…