Hỏi nhiều làm gì,vào đọc là biết thôi.Tiện thể nói luôn về cái tên truyện,nói đơn giản và ngắn gọn là vì bí cái tên nên đặt như vậy a~~ Hạ:thấy sao Na,cái mở đầu như vậy là ok rồi đúng hem?? Na:ây sao mà tui nói giỡn thui mà đặt tên như vậy lun á hở? Hạ:tui thấy nó hay mà Na:vậy lun đó hở? Hạ:chứ sao!! Na:haizzz,bó tay!…
Tình yêu của đôi bạn trẻ hết mức bình thường, cũng không có gì là nổi trội trừ việc nam chính có vẻ ngoài ưa nhìn... Đón đọc nha!! Trích đoạn: 'Sao mày cứ tránh tao như tránh hủi thế? Bởi vì tao không thích chứ sao! Có vấn đề gì à? Ừ, tao không có thích như vậy! Thì kệ mày chứ!' ~~OoO~~ " Này! Gì? Tao nói thật nhá! Ừ. Sao mày chiều tao dữ vậy? Bởi vì tao thích mày! Không sợ tao ỷ lại mày sao? Như thế càng tốt! Hì!" "Chia tay ư? Dễ dàng thế sao? Ừ, có lẽ. Tao chưa gặp ai vô tình như mày vậy đó! Tao biết. Nhưng, không phải tao vô tâm mà là tao muốn tốt cho mày mà thôi! Tốt quá nhỉ? Thế sao buộc tao phải nói ra lời ấy trong khi mày biết tao thích mày đến nhường nào? Vì nếu mày kết thúc trước thì người chịu thiệt thòi sẽ không phải là mày. Mày thật sự muốn như vậy? Phải! Vậy... chúng ta chia tay đi! Ừ!" P/s: Đón đọc nha~…
Thẩm Trường Vân xuất thân là con trai trưởng của một gia tộc danh giá. Y sinh ra đã ở vạch đích, gia đình giàu có, y lại là người văn hay chữ tốt, văn ôn võ luyện nên hiếm có ai không nể phục. Thế nhưng vào một ngày, người đàn ông đó mất tăm không có dấu vết. Vài năm sau, y về nhà dẫn theo một chàng trai bảo muốn lấy làm vợ. Phụ mẫu đương nhiên không đồng ý. Do tình yêu quá ngăn cấm, họ chỉ có thể tự tử đợi kiếp sau với những lời hứa hẹn. Khi Thẩm Trường Vân nhớ ra tiền kiếp của mình, y lại kinh sợ phát hiện người con trai kia rất giống bạn thân của mình. Y chỉ giấu trong người nhưng khi đang học thì người bạn thân nói một câu khiến y sững sờ:" đợi mãi sao chàng chưa về?" Đó là câu kiếp trước hay nói nhất. Nhưng nói thế nào thì cũng là bạn thân của mình, y phải làm sao đây???BoyloveTiền kiếp- hiện tạiCổ trang- hiện đạiNgược-ngọt sủngTgia hơi nhiều job nên ra thất tường mọi người thông cảmĐây là truyện đầu tay của mình, mong mọi người ủng hộ…
Tác giả:Vân HòaThể loại: Thanh xuân - Lãng mạn - Chậm rãi - Healing - Ngọt ngào nhẹ nhàng Tóm tắt:Mai Thảo - cô gái có thói quen đeo tai nghe, ngước nhìn bầu trời sau những giờ học ồn ã - luôn tìm thấy bình yên trong khoảng trời cao rộng ấy. Với cô, bầu trời là nơi để trốn khỏi thế giới, là khoảng không chỉ thuộc về riêng mình.Nam Phong - cậu trai mang theo nụ cười rực rỡ và chiếc máy ảnh luôn hướng về bầu trời - bước vào khoảng không ấy như một cơn gió bất ngờ. Không dữ dội, cũng chẳng nhẹ nhàng, nhưng đủ để khuấy động bình yên trong lòng cô.Từ những ánh nhìn lặng lẽ và những buổi chiều chạm nắng, hai người trẻ tuổi vô tình trở thành một phần trong khung trời của nhau, là sự rung động của thanh xuân đầy nhiệt huyết..? Trích đoạn ngọt ngào: "Cậu luôn ngắm bầu trời sao?" "Ừ. Nhưng từ khi gặp cậu, bầu trời cũng chẳng còn hút tớ bằng cậu." "Nếu một ngày chúng ta không còn viết những dòng chữ này nữa..." "Thì chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau, để bầu trời viết tiếp phần còn lại." "Cậu biết không, mỗi khi nhìn hoàng hôn, tớ lại nghĩ... ước gì có thể giữ khoảnh khắc này lại mãi." "Cậu cần gì phải nghĩ khi mà tớ mãi ở đây và trong trái tim cậu chứ."…
Tôi là Trần Ngọc An Nhiên.Không được may mắn như các bạn khác, tôi sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc. Từ nhỏ tôi đã luôn phải chứng kiến những cuộc cãi vã của bố mẹ. Nó diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã coi nó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu trong gia đình mình. Nhiều lúc tôi oán thán ông trời, tại sao lại đối xử bất công với tôi như thế? Tại sao tất cả các bạn khác đều có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, còn tôi thì đến một điều nhỏ nhặt như thế cũng không có được? Ha, tôi cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng thương. Đáng lẽ tôi không nên xuất hiện trên cõi đời này mới phải.Và rồi năm tôi lớp 11, bố mẹ tôi ly hôn. Tôi theo mẹ chuyển lên Hà Nội sống cho gần nhà ông bà ngoại. Có lẽ ông trời cũng chưa tuyệt tình đến mức như vậy khi đã để cho tôi gặp cậu vào năm 17 tuổi - cái độ tuổi thơ mộng nhất của tuổi học trò. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích cậu nhiều đến như thế, chỉ biết nụ cười của cậu như ánh sáng Mặt Trời chiếu soi vào những vết thương trong tâm hồn tôi, từ từ giúp tôi chữa lành nó, và cũng chính cậu đã dắt tôi bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối của cuộc đời...Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện bên tôi, để những năm tháng thanh xuân ấy của tôi trở nên thật ý nghĩa! Cảm ơn cậu rất nhiều, Mặt Trời nhỏ của tôi!------------------------------Thanh Hóa, 23/8/2023Bìa: @canva…
Mình là một đứa thích đọc truyện, đặc biệt dạo gần đây thích thể loại truyện nhẹ nhàng, nữ phụ, xuyên sách,... Và cũng đã lên ý tưởng cho một bộ truyện, ngắn thôi. Lần đầu tiên viết truyện, chắc chắn sẽ không được hay. Mong mọi người đọc có thể góp ý cho mình, để mình có thể cải thiện khả năng vết truyện. Thất Thất cảm ơn mọi người, 谢谢!🌱🌱🌱---🌱🌱🌱 Cố Tuyết Nhi - 25 tuổi, từ nhỏ đã là cô nhi, ba mẹ mất sau một vụ tai nạn xe. Sau này lớn lên, cố gắng học thật giỏi để thi vào học viện âm nhạc và trả học phí bằng học bổng. Ngoại hình xinh đẹp, hát hay, tất cả đều tốt thế nhưng là một chị đại a~~~ Ngày 14/2 năm đó, tất cả mọi người đều đi hẹn hò thì Tuyết Nhi vô cùng chán nản, nằm trên giường lục lọi trên diễn đàn truyện. Thấy một tên truyện "Cơn Mưa Mùa Hạ" đang đứng đầu bảng xếp hạng, Tuyết Nhi tò mò đọc. Đọc xong nó tức tối mà nói: "Tác giả, ngươi là thích thể loại ngược như vậy a~~~ Chuyện tình nam nữ chính đẹp như vậy, ngược họ từ đầu tới cuối thì thôi đi. Còn cho cái kết là SE nữa. Ngươi mà để ta xuyên qua được cái nữ phụ ác độc kia, ta sẽ thay đổi toàn bộ cốt truyện của ngươi. Khiến cho nam nữ chính có một cái kết HE cực kỳ đẹp. Ta tức cái lồng ngực á 🤬🤬🤬" Và như bao cốt truyện khác. Trời bên ngoài bắt đầu mưa, nó chỉ ngủ một giấc thế là xuyên sách... 🌱🌱🌱---🌱🌱🌱"Thôi thì đã xuyên rồi, đã nói là thay đổi cốt truyện, kết cục rồi thì biến từ cơn mưa thành nắng thôi" - Đó cũng chính là lúc nó bắt đầu cuộc hành trình.…
Người Ê Đê (tiếng Ê Đê: Anak Đê hay Anak Đê-Gar) là một dân tộc trong số 54 dân tộc tại Việt Nam. Người Ê Đê nói tiếng Ê Đê một ngôn ngữ thuộc phân nhóm ngôn ngữ Chăm là ngôn ngữ thuộc ngữ chi Malay-Polynesia của ngữ hệ Nam Đảo. Người Ê Đê thuộc nhóm chủng tộc Austronesia. Trước năm 1975, tại miền nam Việt Nam, trong văn bản hành chính của Việt Nam Cộng hoà, người Ê Đê được gọi là người Rađê (Rhade). Theo tài liệu của Ủy ban Dân tộc Chính phủ Việt Nam dân số người Ê Đê thống kê ngày 01/04/2009 là khoảng 331.194 người, xếp thứ 11 về số lượng trong cộng đồng các dân tộc Việt Nam.[4] Người Ê Đê hiện nay khá đặc trưng, nổi bật là một cộng đồng có xu hướng tương đối thống nhất ý thức dân tộc , cũng là một cộng đồng dân tộc-tôn giáo khá rõ nét với hơn 90% dân số ảnh hưởng của đạo Tin Lành.Anak Ê Đê hay Anak Đê-GarNhà dài Ê Đê tại bảo tàng dân tộc họcTổng số dânkhoảng gần một nửa triệu ~(490.000 người) trên thế giới +[1]Khu vực có số dân đáng kểViệt Nam, Campuchia, Hoa Kỳ, Canada và các nước Bắc Âu theo đạo Tin Lành Campuchia120.000[2] Việt Nam330.348[3] Thái Lan? Hoa Kỳ30.000[cần dẫn nguồn] Pháp1.000Ngôn ngữÊ Đê, Việt, Khmer, Lào, Thái Lan, PhápTôn giáoTin Lành chiếm hơn 90% dân số Ê Đê, thuyết vật linh, Công giáo, Phật giáoSắc tộc có liên quanUtsul, Gia Rai, Chăm, Ra Glai, Chu Ru, Mã Lai, Indonesia, Philippines, Brunei, Hồi giáo miền Nam Thái Lan…
Tác giả: Huỳnh Ngân Hương; Cùng hệ liệt: Quán Trà Kỳ Lạ Nơi Góc Phố; Nội dung: "Hoàng hậu, người đi rồi vậy cung Phượng Xuân sau này phải làm sao?"Tiếng khóc thút thít của cung nữ vang lên trong cung điện trống vắng. Người phụ nữ mặc địch y đứng trước khung cửa khóa chậm rãi cúi đầu, hơi thở mỏng tưởng chừng như ngắt lúc nào chẳng hay."Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp được cha và anh cả một lần nữa không nhỉ?" - Nàng chớp mi, ánh mắt dõi ra ngoài cung Phượng Xuân mà càng thêm vô vọng. Ánh sáng cuối đông thật yếu ớt, yếu tới mức chẳng đủ rọi vào trong gian phòng tăm tối này của nàng."Hoàng hậu, người là hy vọng cuối cùng của họ Bùi, người đi rồi làm sao trả thù được cho họ Bùi!" - Thanh Trúc quỳ sụp xuống sàn đất bụi bặm.Thục Tư khẽ bật cười tự giễu, nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má hồng. Cả cuộc đời này, người nàng áy náy nhất chính là cha và anh cả. Đến những ngày cuối đời, tiếc nuối lớn nhất cũng là hai người họ. Họ Bùi có Bùi Thục Tư có lẽ chính là nỗi ô nhục lớn nhất. Xuống âm ti làm sao dám nhìn thẳng mắt họ đây?Bàn tay gầy guộc của nàng từ từ trượt khỏi khung cửa gỗ cũ kỹ, hàng mi dài cũng chậm rãi khép lại. Nàng xoay người, trút bỏ từng lớp địch y nặng nề, bờ môi khô tới tróc da lặng lẽ ngân nga câu hát: "Thuần Dương Thuận Từ hậu... Mụ ác hại Nguyên phi... Lệ Dương người ở lại, vắng một bóng người thương... Lệ ấm nhòa má ngọc, nào biết người nơi đâu..."Giọng cất lên càng lúc khàn rồi cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng.…