hoàng đức duy vào nghề từ năm 18 tuổi, sau khi mấy mẩu chuyện hài hước mà cậu đăng trên MXH ngày càng viral. từ đó, cái tên captain trở thành tác giả tiểu thuyết thế hệ mới được đông đảo công chúng đón nhận. à thì đón nhận cũng có nhiều cái, ví dụ như bị chửi nhiều thì cũng là được đón nhận mà. đúng không? mọi chuyện sẽ chả có gì đáng kể, nếu như captain không bị lôi vào trong cuốn sách của chính mình. sau nhiều ngày vò đầu suy nghĩ, cậu đã rút ra được lý do. cậu, captain, hoàng đức duy, chính là nhân vật lót đường của nam chính, quay trở lại phục thù, đánh bại nam chính, lấy lại hào quang vốn dĩ thuộc về mình, đi lên đỉnh cao của đời người.…
"Cậu không nói được sao?""Tôi không hiểu ngôn ngữ của cậu, xin lỗi...""Tại sao lại cứu tôi như vậy?"---TÊN TRUYỆN : TRUYỀN THUYẾT TÌNH DUYÊN NGƯỜI CÁ.DESIGN BOOK COVER : MMMBABIIE.AUTHOR : MMMBABIIE.CẢM HỨNG : ĐỌC BOYLOVE, ĐỌC TRÚNG BỘ NGƯỜI CÁ NÊN LẤY Ý TƯỞNG LÀM VỀ NGƯỜI CÁ. KHÔNG COPY MỘT CHI TIẾT NÀO CỦA BỘ ĐÓ, CHỈ LẤY CẢM HỨNG NGƯỜI CÁ.--- Tags : Người cá, ngược luyến tàn tâm, huyền bí. --- NGƯỜI CÁ x NGƯ DÂN.…
!DROP!Cậu bé năm xưa làm trái tim tôi lưu luyến, mãi mãi chẳng bao giờ quên.." Tôi thích anh Cap "" Thế hả? Tôi cũng thích cậu "Tưởng thằng nhóc này thích theo kiểu yêu mến thôi chứ? Hóa ra là yêu.…
Ừ thì chia tay, kể từ hôm nayTrả người về nơi vốn dĩ em vẫn thuộc về..._______________Inspiration: "Ừ thì chia tay" - Captian ft. RhyderMọi tình tiết trong đây đều là giả, vui lòng không áp đặt lên người thật. Ship CP đúng đắn là ship văn minh.Chỉ đọc ở app Cam thôi nha. Đừng mang đi đâu hết. Mình không muốn bị chánh quyền gõ đầu.…
đời éo le vãi người ơii! nên tôi chọn cách dùng điếu thuốc để dập tan nó- hụ hụ- sao đấy?- sặc thuốc- hút hít cho lắm vào- ê! tao thích anh- đừng! tôi không muốn em đau♢Vui lòng ko mang tác phẩm đi đâu khác!Truyện viết độc quyền trên Wattpad.✟Tác giải ko nhận gạch đá.Đọc thì đọc ko đọc thì phắn dùm!…
Dưới bầu trời xanh thẳm của huyện Tâm Bình, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận và dòng sông hiền hòa uốn lượn, có một chàng trai trẻ nổi danh khắp vùng vì tài nghệ chơi đàn. Đức Duy - cậu út nhà họ Hoàng, từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu âm nhạc, tiếng đàn của cậu tựa như nước chảy mây trôi, khiến ai nghe cũng không khỏi thổn thức.Quang Anh - cậu cả nhà họ Nguyễn, là người bạn thuở nhỏ, cũng là người được sắp đặt trở thành phu quân của Đức Duy. Hai người lớn lên bên nhau, cùng chia sẻ những kỷ niệm ấu thơ dưới bóng tre làng. Nhưng nếu như Quang Anh là người mang trong mình trách nhiệm của gia tộc, luôn nghĩ đến việc kế thừa sản nghiệp, thì Đức Duy lại mang một trái tim tự do, khao khát được đi xa, được chạm đến những âm thanh mới lạ ngoài kia.Sau ngày thành thân, những tưởng cuộc sống của họ sẽ bình yên trôi qua như bao cặp vợ chồng khác, nhưng Đức Duy vẫn không nguôi mộng tưởng về con đường âm nhạc. Cậu muốn rời quê nhà, lên tỉnh để học hỏi, để gặp gỡ những nghệ nhân thực thụ, để tiếng đàn của mình không chỉ vang vọng trong phạm vi huyện Tâm Bình mà còn vươn xa hơn nữa.Nhưng Quang Anh không đồng ý.Với hắn, chuyện rời làng để theo đuổi một thứ mơ hồ như âm nhạc là điều không thể chấp nhận. Một người đã là phu nhân của hắn, thì nên ở nhà, vun vén gia đình, lo lắng cho tổ ấm, chứ không phải chạy theo những ước mơ viển vông.Những ngày sau đó, giữa họ dần xuất hiện những vết rạn. Đức Duy không cam tâm bị giam cầm trong khuôn khổ, cậu muốn tìm cách thuyết phục anh. Nhưng tất cả…
Beta không thể bị đánh dấu, dù có truyền bao nhiêu lần pheromone đi chăng nữa, cuối cùng lượng pheromone kia đều sẽ tan biến cả, thế nên không thích hợp với một Alpha có tính độc chiếm quá cao.Nguyễn Quang Anh biết chứ. Nhưng hắn chỉ cần Beta này thôi, cậu không cần phải có pheromone, chỉ cần mỉm cười với hắn một lần cũng đủ khiến hắn ngày nhớ đêm mong.Không tài nào đánh dấu vĩnh viễn, thế thì từ sáng đến tối, từ sống đến chết, ngày nào cũng truyền pheromone vào người cậu, khiến cơ thể của chàng Beta này mãi vương mùi pheromone của hắn.Hết ngày dài lại đêm thâu, Nguyễn Quang Anh kề sát vào tai Hoàng Đức Duy, nói với cậu rằng: "Chúng ta là cặp đôi trời sinh."…