textfic, văn xuôi nguyễn quang anh chuyển đến trường mới vào giữa tháng 12, rồi gặp được định mệnh của mình là hoàng đức duy, lại có thêm cho mình nhiều người bạn mới, giúp đời em thêm tươi đẹp hơn…
tags: abo, green tea alpha x black cheeries omega, photographer x model, occ, HE Khi Nguyễn Quang Anh nhận được một công việc mới bên tạp chí Boboongi, anh không định giao lưu hay kết bạn mới. Là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tất cả những gì Quang Anh muốn là sự chỉn chu, tận tuỵ, hiệu suất làm việc phải luôn đạt 100%!!!Nhưng rồi Hoàng Đức Duy bước vào, với cặp kính râm Prada và mái tóc bạch kim bồng bềnh, ngỡ như mơ khiến bản năng Alpha thường ngủ yên của Quang Anh chớm rục rịch. Có lẽ, hương thơm của anh đào đen sẽ hoà quyện hoàn hảo cùng trà xanh. Chỉ lần này thôi.…
Mối thù truyền kiếp từ thời trung học cho đến khi lớn Một cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ có lạnh nhạt và tổn thương. Đức Duy - một chàng trai trẻ giàu lòng hy sinh, buộc phải bước vào cuộc hôn nhân gượng ép để cứu gia đình khỏi bờ vực phá sản và nợ nần. Đối diện với cậu là Quang Anh - vị CEO quyền lực, hoàn hảo nhưng cũng lạnh lùng và đầy hoài nghi. Trong mắt Quang Anh, cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch cần thiết, còn Đức Duy chỉ là kẻ đến với hắn vì sự an nguy của gia đình. Bị vây quanh bởi sự thờ ơ và những lời cay nghiệt, Duy vẫn kiên trì chịu đựng, âm thầm chăm sóc Quang Anh mỗi ngày. Nhưng những cảm xúc cậu cất giấu liệu có đủ để phá tan bức tường băng giá mà Quang Anh dựng lên? Cho đến khi một sự kiện nguy hiểm xảy ra, Quang Anh nhận ra trái tim mình đã bị Đức Duy làm ấm từ bao giờ. Lạnh lẽo nhường chỗ cho ngọt ngào, và cả hai dần tìm được sự thấu hiểu, chữa lành những tổn thương cũ để cùng nhau đi đến hạnh phúc.…
Thị trấn nhỏ nép mình dưới triền đồi, nơi sương mai buông như dải lụa mỏng và thời gian trôi chậm đến dịu dàng. Một người đến vào buổi sáng lành lạnh, mang theo ánh nhìn trầm mặc và khoảng lặng trong tim. Người kia đã ở đó tự bao giờ như một phần của nơi này, như hương thơm dịu nhẹ trong căn bếp sáng đèn mỗi sớm mai.Họ chẳng nói nhiều. Chỉ là những ánh nhìn chạm khẽ, một nụ cười ấm hơn cả ánh nắng muộn chiều. Và rồi, giữa không gian bình yên ấy, điều gì đó đã nhen lên - lặng lẽ, chậm rãi, nhưng đủ để sưởi ấm những vùng tim lạnh nhất.…
Có một giấc mơ, nơi đó em có thể ở bên cạnh anh một cách vui vẻ, hạnh phúc. Chúng ta không sợ những ánh nhìn, những âm mưu, toan tính. Chỉ có anh và em, đứng trên sân khấu thỏa hết mình với đam mê. Nhưng anh ơi, giấc mơ đó không có thật. Ở thực tại tàn nhẫn này, em đã mất anh rồi. Em chỉ muốn đắm chìm trong giấc mơ kia mãi thôi, cho dù chỉ là trong tưởng tượng em vẫn muốn được ôm lấy anh, được anh vỗ về, an ủi. Em sợ nơi này, sợ cái thế giới không có anh. Em làm sao đối diện với mọi chuyện đây anh, làm sao em có thể sống mà thiếu anh? Anh luôn nói rằng anh yêu em, sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, vậy tại sao anh lại rời đi chứ? Tại sao anh bỏ lại em một mình? Tại sao anh bắt em phải một mình chống chọi lại thế giới này chứ? Tại sao anh không đem em theo, có phải anh đang hận em không? Sao lại trả thù em bằng cách này? Nếu như em là người nằm ở đó, có lẽ anh sẽ vui hơn. Nếu như em không còn nữa, thế giới của anh sẽ tốt hơn. Nếu như em... Nhưng trên đời làm gì có nếu như chứ, là em tự lừa bản thân rằng anh không quan trọng, dù cho trái tim em đang bị hàng vạn mũi dao đâm vào, dù cho em đã khóc đến mức không thể thở được. Anh à, đợi em nhé! Đợi em hoàn thành xong tâm nguyện của anh, em sẽ đến với anh. Đợi em một chút thôi, em sẽ tìm anh. Warning: - Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả. Vui lòng không liên tưởng đến đời thật vì đây là fanfic.- Truyện ngược, kết buồn.…
Phong Hào yêu Thái Sơn, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ được đáp lại. Mỗi ngày, cậu mang đồ ăn cho anh, những bữa ăn đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình cảm chân thành. Mỗi dịp lễ, cậu lại chuẩn bị quà, hy vọng sẽ khiến Thái Sơn mỉm cười, nhưng những món quà ấy luôn bị vứt vào sọt rác, chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào trái tim anh.Khi nhớ anh, Phong Hào viết những lá thư, gửi đi những lời yêu thương không bao giờ nhận lại. Cậu biết rõ, những dòng chữ ấy sẽ chẳng bao giờ tới được tay Thái Sơn. Nhưng cậu vẫn làm, vì trong cơn đau đớn âm thầm, tình yêu ấy vẫn tồn tại, không cần được đáp trả, chỉ cần được yêu.…