"Quang Ám Tẫn Đồ" (光暗盡途) - Tận cùng của ánh sáng và bóng tối."Giữa những vết xước của số phận, họ tìm thấy nhau-như một giai điệu lạc giữa bản nhạc dang dở.Anh là lưỡi dao em từng né tránh, cũng là hơi ấm duy nhất trong đêm đông lạnh giá.Em là ánh trăng anh mãi ngước nhìn, dù biết chẳng thể chạm tay.Yêu và hận quấn lấy họ như một bản tango định mệnh-liệu bước cuối cùng là buông tay hay níu giữ?"…
"Cổ tích nói em vì tình yêu mà cam tâm chịu cạnAnh cũng có thể vì em trầm mình vào biển sâu" >Rate: MSơ lược:Lúc trước rất thích "Mỹ Nhân Ngư" của Lâm Tuấn Kiệt nên cứ thế viết ra....Câu chuyện này là hồi ức về tình yêu của một chàng tiên cá.Có những thứ, chỉ khi mất đi, mới biết thế nào là trân trọng.Có những điều, một khi đã vụt qua, vĩnh viễn sẽ không thể níu lại được.Tình cảm chẳng qua là một ván cượcCó kẻ thắng, người thuaCó người đặt cược tuổi xuânCũng có người đặt cược một đời…
Cậu và hắn, hai mảng trời khác nhau, hai đẳng cấp khác nhau, duyên tới họ gặp nhau, yêu nhau, khiến thân thể cả hai hòa làm một, dù sóng gió ra sao nếu có duyên nhất định sẽ quay trở về bên nhau !Không quan trọng níu giữ nhau ra sao, quan trọng là nếu trong lòng có nhau vốn dĩ có thể coi như cả đời nằm trong tim nhau.........Có H, happy ending, ngược Kyung :v .......…
Khi Lâm Liên kết hôn với Trạm Liêm là một người giàu có, lúc ấy anh ta lấy thân phận là một người bình thường, ai cũng nói rằng chắc hẳn kiếp trước cô ấy đã đốt cao hương nên kiếp này mới được gã cho một chàng trai ưu tú như vậy, đến cả cô ấy cũng nghĩ như vậy. Sau một năm chung sống, anh ta rất yêu cô, chiều chuộng và nâng niu cô. Cuối cùng cô cũng đã yêu anh ta.…
Sau ánh đèn rực rỡ của fan meeting, nơi tiếng hò reo vẫn còn vang vọng nơi hậu trường, có hai người không vội bước ra ánh sáng. Chỉ một cái liếc mắt là biết đứa kia đang định giở trò. Một lời nũng nịu, một nụ hôn trêu đùa, rồi lại hóa nghiêm túc đến nghẹn tim. Ở một góc tối, giữa thế giới náo nhiệt, Auau và Save tìm được một khoảnh khắc chỉ dành cho hai đứa. Và lần này, P'Auau thắng. Nhưng em nhỏ... cũng chẳng buồn phản kháng.…
Tôi có sở thích sưu tầm đồ cổ. Hôm nay tôi đến cửa hàng đồ cổ ở cuối phố đi dạo một vòng như thói quen hằng tuần. Lần này có thu hoạch. Một chiếc rương làm từ gỗ tuyết tùng màu đỏ nâu được chạm khắc tinh xảo nhuốm màu thời gian. Ông chủ bảo tôi rằng rương được khoá cẩn thận và có vẻ người chủ cũ rất nâng niu nó, cũng không hiểu sao lại bán đi. Tôi bỏ 1 triệu won mua nó từ tay ông chủ đi kèm theo chiếc chìa khoá phần đuôi được khắc hình hai con cá đuôi dài vờn nhau.…
+Diệp Thiên Anh (Zen- nó, 18 tuổi) chìm đắm trong quá khứ vì thứ tình cảm giả tạo, bẩn thỉu, của tên giả dối đó- Vũ Minh Quân... chỉ vì nó nũng nịu hắn, lúc nào cũng bám hắn, nó lúc nào cũng ngây thơ.. vô tội.. không muốn trao nó cho hắn mà hắn nói nókhông hợp với khẩu vị của hắn sao? ---- --------------Ở nhà của hắn _______________( 1 năm trước)"...... Tôi chỉ chơi với cô, giả nai, nũng nịu, bám riết lấy tôi, cô không phải loại người tôi yêu, không hợp khẩu vị" Nói xong anh ném cả xấp tiền vào người nó nói : " Đây là tiên tôi đã bố thí cho cô, thích thì cầm hết đi, rồi cút ngay cho tôi, chia tay cho đỡ rắc rối" hắn nói xong liền bỏ nó ở đấy... nó chợt khóc.. tự hỏi nó đã làm gì sai mà phải chịu những điều này...? Tại sao nó lại đau thế này? Tại sao? nó chạy ra khỏi căn biệt thự đó mà lòng đau như cắt, thấy kinh tởm cái loại người như hắn...(1 năm sau)------------Ở công viên___________Hắn (Ken) người yêu nó vô cùng.. nhưng nó lại không chịu quan tâm hay liếc nhìn hắn dì chỉ 1 chút, hắn liều thử tán nó mà không biết mình rơi vào lưới tình khi nào... "Zen, sao em không thế quan tâm dù chỉ một lần?" nó vẫn bước đi không quay đầu lại, hắn chợt chạy lại nắm lấy đôi tay nó, cố giữ nó lại, hỏi: "Trong tim em... có tôi không?" nó quay đầu nhìn hắn nói ....…
Đàm Tế nổi danh nhờ tham gia một show sống còn, cậu dựa vào thực lực bản thân mà trở thành siêu sao.Lên sân khấu cậu rực rỡ lóa mắt, xuống sân khấu cậu lễ phép lịch thiệp, nhưng chỉ người quen mới biết cậu ấm này nào có ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.Bảo cậu đăng ảnh tự sướng, cậu nhõng nhẽo: "Chị dỗ em trước đã."Bảo cậu tham gia gameshow, cậu nhõng nhẽo: "Chị, em không muốn quay gameshow hẹn hò đâu."Bảo cậu đi đóng phim, cậu nhõng nhẽo: "Chị, chị vào đoàn phim với em được không?"Một ngày nọ, người đại diện Nguyễn Sơ Tinh không tới, cậu lạnh mặt không chịu hợp tác, cô nàng trợ lý tính khuyên mấy câu mà liếc thấy ánh mắt bén lẹm của cậu thì sợ tới mức im thin thít.Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen khiến cả người trông có sức uy hiếp hơn hẳn: "Cô tự xử lý đi."Trợ lý: "QAQ Mọi ngây thơ ngọt ngào đều là giả dối."Sau khi Nguyễn Sơ Tinh dìu dắt một nghệ sĩ nam khác, tối đó ai kia nổi cơn ghen mò tới phòng cô."Cậu ta có ngọt ngào bằng em không?""Tướng tá cậu ta có ngon bằng em không?""Cậu ta có trẻ bằng em không?""Không chứ gì? Không mà chị còn dìu dắt cậu ta? Chị lo cho mình em được rồi, em kiếm được bao nhiêu đều cho chị hết QAQ."- -Sau khi hai người họ công khai chuyện hẹn hò, vô số thiếu nữ rơi lệ.Antifan ngang ngược nói: "Hóa ra bao lâu nay Đàm Tễ hot lên là nhờ bám váy người đại diện."Ai ngờ chẳng bao lâu sau, tin tức Đàm Tễ là ông chủ công ty giải trí bị tuồng ra, hơn nữa cậu vào showbiz là để theo đuổi người đại diện của mình.Antifan: "..."Nguyễn Sơ Tinh: "??? Anh lừa tình em."Đàm Tễ níu …
Bạn định nghĩa thế nào là tìm được người đàn ông yêu mình thật lòng? - có người cho rằng : người đàn ông yêu bạn thật lòng chính là người luôn quan tâm, che chở bạn trong mọi hoàn cảnh, nâng niu bạn cưng chiều bạn, khoang dung bạn.- có người lại cho rằng: người đàn ông thật sự yêu bạn là người trong lòng chỉ có mình bạn không có ai khác.- có người nói rằng : người đàn ông thật sự yêu bạn chính là người dù trời có sập xuống cũng sẽ không muốn để bạn chịu một chút thương tổn nào. Vì bạn mà vui sướng khôn nguôi cũng vì bạn mà đau lòng cực độ.Còn đối với Hạ Thanh Thanh cô cho rằng định nghĩa điều này không khoa trương như vậy. Đối với cô tìm được người đàn ông yêu mình chính là tìm được người như Trác An Nhiên. Vừa đủ ân cần, vừa đủ chu đáo và giờ phút nào cũng nghĩ đến cô . Người yêu bạn thật lòng là khi dù bạn nấu cho anh ta một bữa cơm chả ra làm sao bị anh ta chê lên chê xuống nhưng anh ta vẫn ăn hết không chừa lại tí nào, là khi bạn chỉ bị thương nhẹ anh ta cũng sốt sắn hết lên, là khi bạn đang trên giường bụng đói cồn cào dù rất lười nhưng anh ta vẫn xuống nấu mì cho bạn. Tình yêu của anh ta không phải dạng tình yêu khiến trời long đất lở, càng không phải kiểu ảm đạm nhàm chán mà là kiểu không khoa trương, không cầu kì, nhẹ nhàng, ấm áp như nhiệt độ cơ thể người vậy, bình thường bạn sẽ không cảm thấy gì nhưng khi mất đi rồi bạn sẽ không sống nổi.###Đây là truyện đầu tay của tui vì vậy sẽ có nhiều thứ chưa được chuẩn bị chu đáo cho lắm. Tui viết chi mang tính chất giải trí+ thỏ…
Rừng Lucinda có 1 cặp song sinh là đại công chúa Helen Bush và nhị hoàng tử Henry Bush. Trong lúc đi nghỉ dưỡng tại Lục địa Rishima tình cờ cứu được một người sói đang bị thương, nhị hoàng tử rủ lòng thương xót nên mang về hoàng cung chăm sóc." Raymond à đau quá, anh ôm em chặt quá. "" Nói đi tên em định đưa thư tình cho là gã nào? " Cặp mắt Raymond đỏ ngầu. Sau khi đi khiêu chiến ma tộc xong, nôn nóng đi về phòng Henry để được cậu ôm ấp ai mà ngờ cậu khoe rằng mới viết xong thư tình cho gã nào đó, nhờ hắn đọc giúp nêu cảm nghĩ. Hừ ai mà thèm đọc. " Hức, ngốc. Người ta đã ám chỉ tới mức đó mà vẫn không hiểu, thư tình là viết cho anh đó, đồ người sói chậm hiểu. Hức, trời ơi buông ra đi đau quá đi mất. " Tinh linh cứ 5 người là có tới 3 người da thịt cứ như thuỷ tinh, dễ đau dễ vỡ. Huống chi nãy giờ Raymond cứ ôm chặt Henry làm cậu đau không chịu nổi. Dù có đần độn tới đâu thì ai nghe đến đây cũng hiểu người Henry thích là anh. Raymond trực tiếp đơ luôn, chỉ biết theo bản năng mà ôm khẽ lại người trước mặt vì cậu kêu đau. Anh bế cậu lên giường, bản thân thì quỳ xuống dúi đầu vào lòng cậu." Sao lại khóc, có ai bắt nạt anh à? Để em giải quyết họ nhé. " Henry vuốt ve bộ lông của người thương. Mỗi lần Raymond làm nũng là lại hoá sói, dễ thương quá đi mất." Ừ, bọn ma tộc ý. "Ma tộc, một đám nằm lăn lóc bởi một đòn của Raymond - Mẹ nó, ai bắt nạt ai cơ chứ?" Được, mai em đem từng tên một quỳ xuống xin lỗi anh. "Raymond giương mắt nhìn cậu, người anh xem như trân bảo mà nâng niu.…
"CÔ ĐIÊN RỒI À"Chát*Căn phòng bỏng chốc im bặt đến mức có thể nghe tiếng tim cậu vụng vỡ từng mảnh đủ để nghe được tiếng vang của nước mắt rơi xuống sàn nhà.Lại một lần nữa hắn vì cô ấy mà đánh cậu. Trái tim vừa được băng bó vừa được nâng niu cảm nhận yêu thương sự cưng chiều ngọt ngào ấy bỗng chốc bị một tia sét đánh đến vụng vỡ.Được rồi sự thật vẫn là sự thật cậu không muốn lừa mình dối người lừa mình rằng hắn rất yêu cậu. Cậu đã được yêu thương cậu đã thay thế được cô ta. Tim cậu bỗng nhói lên đau cậu đau lắm. Tại sao cậu cố gắng thế nhưng khi cô ta giả vờ yếu đuối hắn liền chẳng màng đúng sai đánh cậu.Taehyung ra tay xong cũng sững sờ vì hành động của mình tay run run nhìn JungKook như muốn giải thích.Cậu đưa tay khỏi chỗ vừa bị đánh nhìn anh với đôi mắt ngấn nước mà cố rặn ra nụ cười." Kh-không JungKook à nghe anh nói anh thật sự không muốn ra tay a-anh không hiểu tại sao...."" Được rồi!!! Đây là lần thứ hai rồi Taehyung à!! Anh đã từng nói em là bông tuyết trắng của anh mà đúng không???"" Đúng"JungKook lúc này như điên như dại mà cười phá lên." Đúng bông tuyết trắng nó đẹp. Nó tinh tế mọi người đều thích nó.... Nhưng anh biết gì không nếu bông tuyết gặp mặt trời sẽ tan dù kiên cường tới đâu nó cũng chẳng về hình dáng ban đầu được.... Cô ta chính là mặt trời còn anh là bầu trời..." Cậu lần lượt chỉ về phía ả rồi tới hắn. Tiếp theo lại là chính bản thân mình." Anh luôn đứng sao cô ta luôn bảo vệ che chở cho cổ. Và em chính là bông tuyết tội nghiệp ấy."…
Tên: Tìm kiếm một ngôi sao (寻找一颗星)(thuộc Hệ liệt Tôi yêu đường Ninh Tĩnh)Tác giả: Lâm Tử Tự Thể loại: BL, 1x1, hiện đại, đô thịChuyển ngữ/Edit: Gino (Jinius_GCloset)(Note: Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải vì sở thích cá nhân, không phục vụ mục đích thương mại.)Văn ánThành phố Hương Đảo, 2019.Trầm Tinh Nhược vừa đến làm việc cho công ty quảng cáo ngoài trời tại thành phố Hương Đảo. Một ngày nọ trên tàu điện ngầm, trên cửa kính trong suốt, anh vô tình thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn. Cậu trai xa lạ có đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần khiến anh động lòng.Nhắn nhầm một tin nhắn trên điện thoại, anh tình cờ quen được một người tên Ngân Hà. Thông qua đó, bọn họ quen biết nhau, hiểu nhau nhưng lại không biết đối phương là ai, đang ở nơi nào.Một sự cố ngoài ý muốn cướp đi toàn bộ người thân của Cảnh Ngân Hà, khiến cho cậu mất đi giọng nói, sống làm một người không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm.Đối với bạn bè mà nói, Cảnh Ngân Hà giống như mảnh thủy tinh dễ vỡ, cần mọi người cẩn thận che chở.Một tin nhắn gửi nhầm, Cảnh Ngân Hà đã biết trong thành phố lớn này có một người tên là Trầm Tinh Nhược. Anh ta bằng lòng cùng cậu tâm tình, chia sẻ tâm sự.Ngân Hà và Tinh Nhược giống như hai ngôi sao, có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp của nhau nhưng gặp mặt lại không hề quen biết.Khi nào thì mới có thể gặp nhau?Khi nào thì mới có thể tìm được ngôi sao thuộc về chính mình?…
Thích một người chính là...không phân biệt trước sau, không có thời gian giới hạn, vì thích mà toàn tâm toàn ý dõi theo, toàn tâm toàn ý quan tâm, vì họ mà cố chấp, vì họ mà buồn, vì họ mà đau lòng, vì họ mà hạnh phúc, vì họ mà biết yêu thương. Vì thích họ nên ta ngày càng hoàn thiện hơn, dù những hiểu lầm vu vơ có xảy đến, dù những khó khăn có ngăn cách tình yêu, thì dù sao vẫn một lòng một dạ với đối phương, kiên nhẫn và...chờ đợi!!! Nếu thật sự là của nhau, nhất định sẽ quay về!!!…
Hoá ra yêu một người lại là chuyện đau lòng đến vậy. Một người yêu, người kia hờ hững. Kẻ đứng ngoài rốt cục cũng chỉ nhận tổn thương. Anh đã rời đi, em không níu giữ, lời hứa có sâu đậm đến mấy nhất định rồi cũng sẽ quên. Chúng ta đã yêu cuồng nhiệt, không còn gì phải ân hận. Yêu điên cuồng, ngây dại, ai cũng từng trải qua. Tình yêu đó nhất định sâu đậm, dù cho có chịu bao nhiêu tổn thương vẫn không rời bỏ. Đến khi tưởng chừng đã đến cuối cùng, lại một lời nói rời xa nhau. Vậy là xa mãi mãi. Yêu....…
Cuộc đời của tôi quá dài và điều đó như bỏ thêm thuốc đắng vào bình độc dược mang tên "mất em" Em yêu dấu! Giá tôi có thể nắm lấy tay em, níu em lại, giữ mùi hương của em mãi quanh quẩn nơi đầu mũi. Giá tôi có thể làm cuộc trao đổi với Chúa, tôi sẽ xin Ngài được ở bên em bằng bất cứ giá nào. Nhưng chẳng có cuộc trao đổi nào cả, cái giá mà tôi phải trả khi cố chấp bên em lại quá đắt, đắt đến nỗi, dù linh hồn mãi mãi bị giam cầm nơi Địa Ngục, tôi cũng không muốn trả...…
Cô là một sát thủ máu lạnh, vô tình, đứng đầu thế giới với nhan sắc hơn người, nhưng đó chỉ là khi màn đêm buông xuống còn thường ngày thì chỉ là một cô tiểu thư nữ yếu đào tơ đc ba mẹ nâng niu chiều chuộng . Anh là một trog tứ đại tài phiệt giàu có, còn là bá chủ của thế giới đêm, đặc biệt là vô cùng lạnh lùng và ưa sạch sẽ nhưng đôi lúc lại khá là nóng tính. Anh và cô gặp nhau trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt, liệu họ có thể đến với nhau hay chỉ là một đường thẳng cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi???…
Focalors tạo ra Furina để thay mình ngồi vào ghế Thủy Thần cho vở kịch kéo dài 500 năm. Những tưởng phần cơ thể ấy là Alpha, nhưng Furina lại là...Đây có phải là yêu? Những thứ vật lộn níu kéo ấy?Tàn phai dần, rồi tan biến, một thế giới tình yêu.Focalors x Furina, Omegaverse.Ảnh bìa: Twitter@Baek_Hyang01…
7 năm! Từng nói, từng cười, từng yêu... Chỉ là... đã từng mà thôi. 7 năm thanh xuân chỉ có duy nhất mình anh. Anh vẫn luôn như vậy, chưa từng tin tưởng em. Vì câu nói của cô ấy, chúng ta.... đã đánh mất nhau. Thời học sinh, ngày ngày bên nhau, cùng học, cùng chơi. Lớn lên, cùng nhau cố gắng, đi sớm về muộn, chăm chỉ kiếm tiền chỉ vì.... muốn nhanh chóng được ở bên nhau. Lúc anh nói chia tay, em không níu kéo, vì em biết... chúng ta đã không thể quay trở lại như trước kia được. Giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn, một là cô ấy... hai là... bệnh... của en. Mặc dù, sáu tháng còn lại... muốn ở cạnh anh thật nhưng nếu anh không cần... thì thôi. Ngoài chúc phúc cho anh và cô ấy, em không biết nên làm gì. Cô ấy nói, do em nên cô ấy mới bị mù... không hề.. em chưa từng làm. Dù không phải em.. nhưng đôi mắt này.. em sẽ hiến cho cô ấy. Sau này không còn em bên cạnh anh nhưng đôi mắt này vẫn có thể dõi theo anh Chí Khanh, tạm biệt! Chúc anh hạnh phúc ..... Biết rõ mọi chuyện, biết cô đã mất, liệu anh sống thế nào? Anh có hối hận vì những chuyện mình làm không? Anh làm tổn thương cô nhiều như vậy... liệu anh có từng đau khi cô như vậy không? Anh có phải trả giá cho những gì mình làm không? Anh... mất cô thật rồi!!…
"Thầm Yêu Mùa Hạ" - Câu chuyện của những cảm xúc ngây ngô, của một tình yêu lặng lẽ như nắng hạ, chói chang nhưng chẳng ai hay, rực rỡ nhưng chẳng thể giữ lấy. Mùa hạ năm ấy, có một người vẫn luôn lặng lẽ dõi theo một người khác. Không phải bằng những lời nói rõ ràng hay những hành động táo bạo, mà chỉ bằng một ánh mắt lén nhìn từ xa, một nụ cười thoáng qua khi lướt ngang nhau trên hành lang đầy nắng. Là những dòng tin nhắn viết ra rồi xóa, là những buổi chiều cố tình đi cùng một con đường chỉ để thấy bóng lưng người ấy khuất dần nơi cuối phố. Có những khi muốn đến gần, nhưng lại sợ phá vỡ khoảng cách mong manh ấy. Muốn nói ra, nhưng lại lo sợ câu trả lời không như ý. Thế là chỉ biết giữ lại trong lòng, giống như những tia nắng hạ dù rực rỡ đến đâu, cũng không thể níu giữ trên đầu ngón tay. "Thầm yêu mùa hạ, giống như chờ đợi một cơn gió giữa ngày oi ả - vừa mong mỏi lại vừa lo sợ rằng nó sẽ thoáng qua mà không để lại gì." Rồi một ngày mùa hạ cũng kết thúc, cơn mưa đầu thu sẽ đến, nắng sẽ dịu lại, ve sẽ thôi kêu... Nhưng có những mối tình thầm lặng, dù chẳng bao giờ cất thành lời, vẫn mãi nằm lại trong những trang ký ức đẹp nhất của tuổi thanh xuân. "Mùa hạ ấy, tớ đã từng rất thích cậu, chỉ là cậu không biết mà thôi."…