[GRI | Rima Kenji ] Mất trí nhớ
Nói gì bây giờ????????Mình cuồng truyện chị này lắm luôn, fic này vừa xong là mình đăng luôn lên đây đấy…
Nói gì bây giờ????????Mình cuồng truyện chị này lắm luôn, fic này vừa xong là mình đăng luôn lên đây đấy…
"Thôi được rồi, để ta gả."Vừa nghe ta nói vậy, nét mặt của nam nhân chợt thả lỏng xuống, hắn ta lập tức liền nói với thiếu nữ bên cạnh: "Mạn Mạn đừng khóc, Ngọc Liễu nói nàng ấy sẽ gả thay muội rồi."Thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn ta một cái.Đột nhiên ta lại thấy buồn cười.Nam nhân này tên là Thẩm Đồng Văn, là chủ nhân của ta, cũng là Kính An Vương đương triều.…
Lúc lên đại học tôi phải vừa học vừa làm, mới tìm được một công việc làm thêm ổn định thì cả trường đã đồn ầm lên rằng tôi sa ngã dấn thân vào "ngành". Như mong muốn của bọn họ, nhiều năm sau tôi trở thành quản lý tiếp thị phòng riêng trong hộp đêm.Vào buổi tụ họp lớp đại học hôm ấy, mấy cô nàng kia khiêu khích chê cười tôi không ra thể thống gì. Lúc vô tình gặp được vị luật sư Diệp ít nói ít cười trong truyền thuyết ở nhà hàng, trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên và phẫn nộ, anh khụy gối xuống trước mặt tôi trong bộ tây trang và giày da đắt tiền, anh nói:"Yên Yên, đêm nay làm ơn để cho anh một phòng...."…
Năm thứ mười sáu sau khi ta đính hôn với Tạ Trọng Lâu, hắn bỗng nhiên tới cửa từ hôn.Sau đó ta vào cung diện kiến thái hậu, thỉnh cầu người tuyên chỉ cưỡng ép hắn lấy ta.Sau khi thành thân hắn vô cùng lạnh nhạt, cũng chẳng hề tiếc lời sỉ nhục ta. Thậm chí còn đưa một nữ nhân về tuyên bố sẽ bỏ vợ tái giá.Khi đó Lục gia đã trên đà sụp đổ, ngay cả thái hậu cũng không chịu ra mặt giúp ta nữa.Nhưng từ nhỏ đến lớn ta được dạy bảo nuông chiều ra tính cách kiêu ngạo cứng cỏi, đã bao giờ phải chịu đựng uất ức tủi nhục như thế. Đêm tân hôn của bọn họ, ta cầm mồi lửa thiêu rụi toàn bộ phủ tướng quân.Lại một lần nữa mở mắt ra ta đã quay trở lại một tháng trước ngày từ hôn.Giờ phút này không cần đợi hắn mở miệng ta đã chủ động vào cung xin thái hậu một ý chỉ:"Thần nữ cùng Tạ tướng quân có duyên không phận, chi bằng giải trừ hôn ước mỗi người tự tìm ý trung nhân."Hôn ước đã giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn nên vui vẻ thoải mái cảm ơn ta, vậy mà sau khi tiếp chỉ xong ngày nào cũng tới Lục gia xin gặp ta một mặt.Ta không chịu nổi sự phiền nhiễu này, bảo Tiểu Chức gửi cho hắn một câu:"Nếu ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta chẳng lẽ không hợp ý ngươi? Tới chỗ này dây dưa làm gì?"Đêm khuya ngày đó ta vừa mở cửa sổ liền nhìn thấy dưới ánh trăng bạc mờ ảo, thiếu niên Tạ Trọng Lâu mặc một bộ đồ đen bay qua đầu tường."Lục Chiêu Ý, ai nói ta không muốn lấy nàng?"…
---- May you forever be happy ----Tôi vẫn thường hay tự hỏi, Nếu như Arima Kishou trọng sinh? Nếu như Arima Kishou gặp Kaneki Ken sớm hơn? Nếu như Kaneki Ken không mất trí nhớ? Nếu như Kaneki Ken... Làm thư ký của Arima Kishou? ==> Câu trả lời, nằm ở fic này đây.Start - 17/03/2021…
Hoàng thái tôn là kẻ điên.Hắn bị chó cắn lúc đang đi trên hành lang, ta cầm gậy gỗ đánh chó chạy té khói.Ơn cứu mạng nặng như núi, vậy mà hắn lại dỗ dành ta làm phi tử của hắn.Sau này thái tử mưu phản, hắn quyết tâm muốn lôi ta cùng chết.Ta ôm eo hắn khóc rất to: "Thái tôn! Em không muốn chết! Người lấy oán trả ơn!"Biển lửa hừng hực ánh vào vẻ mặt của hắn, trông lộng lẫy mà tàn khốc đến cực điểm: "Em là nữ nhân duy nhất của cô, cô ở đâu, đương nhiên em phải ở đó."…
"Đã 33 tuổi rồi, tôi dự định sẽ kết hôn."Trong buổi trình diễn ở tuần lễ thời trang, tôi mỉm cười khi trả lời phỏng vấn của giới truyền thông.Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía khán đài, nơi ánh đèn chiếu đến chính là chủ tịch điều hành của tập đoàn Đường Nông, Nghiêm Tự.Tất cả mọi người đều biết rằng tôi đã đi theo anh từ năm hai mươi tuổi và cũng là cô bạn gái duy nhất mà anh từng công khai.Nhưng vô cùng đáng tiếc là chủ tịch Nghiêm đã quen làm nhà cái, xưa giờ không ai có thể khống chế anh.Khi đôi mắt đầy thâm trầm của anh nhìn về phía tôi, nét mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng trước sau như một.Khóe môi tôi khẽ cong lên, để lộ ra chiếc nhẫn trên tay, cười nói với giọng điệu ấm áp:"Hôm qua tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thần Đông rồi, hy vọng rằng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi."…
Tên truyện: [Mairimashita! Iruma-kun] Người hùng.Tác giả: eirlyskiera.Thể loại: fanfiction, non-cp.XXXTừ sâu trong trái tim này, tôi đã luôn ghi nhớ về hình ảnh của Người ngày đó, ngày tôi biết Người là một vị vua, ngày tôi biết... Người sẽ rời xa nơi này.Đó là ngày hạ, khi sáng tinh mơ, mù sương giăng lối. Người đứng đó. Gió đìu hiu khiến mái tóc Người tung bay, chiếc khuyên tai lông vũ đung đưa nhè nhẹ. Hàng mi che đi đôi đồng tử xanh biếc, gương mặt non nớt xen lẫn chút trưởng thành chưa bao giờ có ai nghĩ là thứ thuộc về kẻ được mong đợi.Kìa, Người là vua.Là con người...Là ác ma...Là kẻ dịu hiền...Và... là kẻ xấu xa.LƯU Ý:• Thông tin trong fic chỉ dừng lại ở chap 234 manga và có thể lồng ghép những chi tiết nhỏ ở những chap tiếp theo [Nếu đó là thông tin có thể thêm vào mà không thay đổi cốt truyện ban đầu tôi đặt ra].• Truyện chỉ được đăng trên wattpad và mangatoon.• Nhân vật không thuộc về tôi, nhưng ở đây tôi là người quyết định số phận của họ.• Truyện có yếu tố OOC.• Truyện non-cp, tác giả không chú trọng vào tình cảm lãng mạn.• Truyện lấy bối cảnh từ cốt truyện chính, nhưng không theo mạch truyện. Mốc thời gian fic là khi Iruma lên 17 tuổi.• Vui lòng không reup, chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của tôi.Chúc lọt hố vui vẻ.…
Ta là trưởng nữ Thôi Âm của Lễ Bộ Thị Lang, thuở nhỏ lớn lên ở quê ngoại.Năm ta mười bảy tuổi, bọn họ tới đón ta hồi kinh, khi ấy mặt mũi của người nào người nấy trông đều vô cùng hiền lành tốt bụng.Nhưng vừa đóng cửa vào phủ thì lại là một dáng vẻ khác. Tổ mẫu hờ hững, phụ thân chán ghét, mẹ kế Tô Thị tiếu lý tàng đao.Ca ca cùng mẹ cùng cha của ta cảnh cáo rằng: "Thôi Âm, ngươi phải an phận thủ thường, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."Đích muội ngây thơ hồn nhiên lại cười rộ lên và nói với ta: "Tỷ tỷ lớn lên trong thôn trang ở nông thôn, chắc hẳn không biết áo váy trên người đều đã là kiểu dáng cũ rích ngày xưa. Ta vừa xếp mấy bộ đồ ta không mặc nữa ra rồi, lát nữa ta sai người mang qua cho tỷ nhé."Bọn họ còn định gả ta cho tên thế tử quần áo lụa là mới vừa đánh chết chính thê của phủ quận công làm vợ kế....Trước khi vào kinh ta còn đang định treo cổ tự sát đây này.Là do thị nữ Hòe Hoa liều mang ôm lấy chân ta rồi gào lên:"Cô nương! Cô nương đừng chết mà! Người của Thôi phủ trong Kinh Thành tới rồi kìa, chúng ta vào kinh tìm việc vui đi!"Ta bị bệnh, mắc chứng rồi loạn tâm thần, đã không còn chút hứng thú nào với cuộc đời này nữa.Lúc ta nổi điên, cần phải giết người mới có thể hưởng thụ chút vui sướng.Vậy thì, chỉ mong bọn họ có thể mang đến cho ta thật nhiều niềm vui.…
Nguồn: Lofter…
Tôi hẹn hò bí mật với cậu chàng học giỏi nhất khối.Tôi chỉ muốn lười biếng học cho có, nhưng cậu ấy lại nhất quyết tự mình dạy kèm cho tôi, bắt tôi ngày nào cũng phải học bù, buộc tôi phải thi đậu Thanh Hoa.Mới yêu đường được hai ngày, chuyện Chu Nhượng Trần bung dù che mưa cho một bạn nữ mặc váy trắng đã truyền khắp cả trường.Bạn cùng bàn chợt nói với tôi: "Hình như hôm qua Diệp Thanh cũng mặc váy trắng nhỉ?""Cậu ta? Cậu cảm thấy có thể sao?"Hoa khôi của lớp châm chọc cười: "Chu Nhượng Trần nghe thấy cũng ngại xúi quẩy."…
Rewrite."Tôi chỉ là một kẻ mang trong mình tội ác khó có thể dung thứ.""Vạn sự đều có lí do của nó, kể cả việc này cũng vậy."Warning: OOC nặng…
Tóm tắt: Sau khi chết ta mới biết rằng mình là thế thân của một nam nhân.Nhưng người trong mộng của phu quân lại yêu ta tha thiết say đắm.Thậm chí hắn còn nguyện ý cưới bài vị của ta, để ta làm tân nương ba ngày của hắn.Từ Lưu Vân x Lâm Thư Dao…
Giới thiệu:Nếu nữ chính ngốc nghếch bị cầm tù thì sẽ xảy ra chuyện gì?Tóm tắt:Nấm nhỏ nuôi dưỡng một nhân loại.Trước khi gặp được hắn, thế giới của nàng chỉ có hơi nước, nắng trời và thổ nhưỡng.Sau khi gặp được hắn, nàng mới biết được cái gì là thập trượng nhuyễn hồng, ngô tâm quy xử*.Bởi vì có người, cho nên cuộc đời này ngắn ngủi nhưng cũng dài lâu.[*Thập trượng nhuyễn hồng, ngô tâm quy xử: Nhân gian phồn hoa chính là nơi trái tim ta thuộc về.]Quý công tử thanh tuấn sau khi hắc hóa trở nên cố chấp x Nấm tinh ngốc nghếch tự cho là đã che giấu rất kỹ.A Như x Tống Tri Thời.…
Shortfic (khoảng vài chương thôi) về cp Azucla trong Mairimashita! Iruma kun.Ngày nọ, Iruma và Alice không còn là những người đặc biệt trong mắt Clara nữa.Alice sẽ phản ứng như thế nào đây...Bối cảnh sẽ là đâu đó ở năm 3 hoặc năm 4 (nói chung cũng chả quan trọng)Lưu ý: Nhân vật không thuộc về mìnhCó khả năng ooc.…
Hôm đó là sinh nhật tôi, bạn trai đặc biệt mua bánh kem chúc mừng tôi ở phòng học.Vừa nhắm mắt hứa nguyện thì đột nhiên có người ấn đầu tôi xuống bánh kem.Đau đớn tột cùng.Trong bánh kem giấu một lưỡi dao.Ánh đèn flash chói mắt, mở mắt ra đã có người vừa cười vừa chụp lại cảnh tượng mặt tôi tràn đầy máu tươi hòa với bánh kem ngọt ngào.Người bạn trai đã từng vô cùng yêu thương chiều chuộng tôi ngồi trên mặt bàn, cậu ta vỗ tay chúc mừng với nụ cười tươi rói:"Mộng đẹp đã kết thúc, Nghiên Nghiên, chào mừng em đến với thế giới hiện thực."…
Apo Nattawon Wattanagiti cứ nghĩ rằng mình trốn tên điên nhà quê kia ở nơi hẻo lánh này thì cuộc đời an nhàn rồi. Nhưng Mile Phakphom Romsaithing đâu có phải người dễ dàng buông tay thứ quý giá của đời mình chứ? Hắn đã nhận định cả đời này phải ở bên Apo, thì chính là Apo không thể chạy.…
vô xem r bik…
Bạn gái cũ của Chu Kỳ bị ung thư.Tôi nặc danh gửi cho cô ấy một khoản tiền nhưng cuối cũng vẫn bị phát hiện.Chu Kỳ ném thẻ ngân hàng vào mặt tôi, anh nhìn tôi bằng một ánh mắt thất vọng, gằn từng chữ. "Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn gì không hài lòng nữa mà phải dùng tiền nhục nhã một người sắp chết như cô ấy?!"Tôi im lặng nhìn anh."Người chủ động cầu hôn em là anh, Chu Kỳ."…
Chúng tôi yêu nhau tám năm, cả hai đã thống nhất là mùng hai tết sẽ đến nhà tôi để bàn bạc ngày cưới. Vậy mà hôm đó cả nhà anh ta cho tôi leo cây.Tôi tới đòi một lời giải thích thì lại nhìn thấy anh ta dẫn đồng nghiệp nữ về nhà ăn tết.Anh ta nói tôi đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng nổi điên nữa.Ba mẹ anh ta nói, Đồ Khả, cháu bớt chuyện lại chút đi, tết nhất còn ra thể thống gì.Sáng sớm tinh mơ ba tôi đã dậy sớm bận rộn chuẩn bị đầy một bàn đồ ăn, gặp người quen là lại khoe lát nữa thông gia sẽ đến chơi.Vậy mà bây giờ anh ta nói mình đã quên, hôm khác đi.Lúc anh ta ra nước ngoài du học, ba anh ta bị suy thận, từ đầu đến cuối đều là tôi đi bệnh viện chăm nom, khám xét cùng.Khi ấy cơ thể của ba tôi cũng không tốt, ba sợ tôi bận rộn quá sẽ bị mệt nên giấu giếm không chịu nói với tôi, cuối cùng ông ấy đã đi bệnh viện phẫu thuật một mình.Giây phút đó tôi đột nhiên sụp đổ, điên cuồng đạp cửa nhà anh ta như đã phát điên:"Hôm nay tôi đến đây là để nổi điên đấy! Bớt chuyện con mẹ anh! Sở Ngang, tôi bớt chuyện cái đm nhà anh!"…