Fourth Nattawat - một diễn viên vô cùng nổi tiếng. Nhưng cậu lại mắc một cái bẫy lớn khiến sự nghiệp lao đao và phải bỏ trốn. Vô tình về quê cậu biết được vị tiền bối trong nghề đã giải nghệ ở ẩn thế mà lại ở nhà cậu. Hai người cứ thế bắt đầu một cuộc sống có mặt đối phương...…
Nỗi buồn không phải là không được yêu. Mà là đã từng có một người bên cạnh yêu em theo cách lặng lẽ nhất và rồi người đó lại rời đi như chưa từng đến.…
-Bạn nào theo tôi lâu thì có thể nhận ra fic này đã được đăng lần đầu vào 28/3/2017 =)))))) Tại lỡ đào lắm hố mà nhân lực có hạn nên tôi sẽ tách từng oneshort ra để đăng riêng nha ! Disclaimer : Trong truyện có nói về các nhân vật trong Hetalia nhưng họ thuộc về Himaruya-sensei.Rating : K Author : Fujisaki Miyuki Pairings: AusHung - Austria x Hungary - Roderich Edelstein x Erzsébet Héderváry Category: Waff , History , Romance , AUStatus : Oneshort - Completed Author Note : Fic chỉ được đăng trên wattpad và wordpress nếu bạn muốn mang đi đâu xin hãy nhắn với tôi một tiếng.…
Một câu chuyện dài, về thế giới đầu tiên sinh ra trong vũ trụ. Cách mà chúng ta tiếp thu sẽ là cách mà chúng ta sống sót. Một hành trình dài, của nhiều linh hồn đã lạc lối. Là giai thoại về sinh mệnh, cũng là truyền thuyết hư ảo của nhân loại. Là những trang lịch sử bị bỏ trống đang được lấp đầy theo thời gian bằng niềm hi vọng, lòng tự hào, chí cầu tiến và tình yêu với thế giới của tất cả chúng ta. Mở đầu bằng kết thúc và sự kết thúc của khởi đầu, cùng phiêu du qua trường thời gian và không gian, rồi sau đó, cùng chìm xuống với những vì sao.Ngày khởi tạo project: 28/2/2019…
Cháu chỉ vẽ thôi và vào xem thì làm ơn nếu thấy hay thì theo dõi cháu. Vote hay ít nhất là bình luận cho cháu để cháu rút kinh nghiệm chứ đừng xem chùa nghiệp lắm mấy thím ạ…
Iwaizumi im lặng, bởi vì cậu ta nói đúng. Có điều gì đó về Miyagi luôn giữ chân anh lại, dù anh đang ở cách đó cả một đại dương, và hai mươi hai tiếng đồng hồ. Những ngày tháng thảnh thơi, không cần suy nghĩ về nỗi lo của người lớn, với trái bóng chuyền trên vai. Cành hoa đào ngoài cửa sổ lớp học của họ ở Aoba Johsai. Giày tập của anh lăn lóc cạnh giày tập của Oikawa, họ nằm sõng soài trên sàn nhà, mướt mát mồ hôi. Oikawa vươn tay ra chạm vào ánh nắng như thể ánh sáng ấy là một vật gì đó, và khuôn mặt cậu thất vọng như thể cậu đã muốn nắm chặt nó trong tay. Iwaizumi không rõ tại sao mình lại nhớ về khung cảnh đó lúc này. Bàn tay Oikawa siết lại, những đốm nắng nhảy múa trên khuôn mặt cậu. Iwaizumi nhận ra anh chưa bao giờ có thể quên đi khuôn mặt đó. "Cậu có muốn quay về Miyagi không, Iwaizumi-san?"…
Fic gốc : bells toll, wanderers return. Tác giả : Anonymous.Link fic gốc : https://archiveofourown.org/works/60861379Summary : Cuộc trò chuyện cuối cùng trước khi chia xa, trong căn phòng quen thuộc.Translator : @quaquyttrencay…
Đây là bài review couple cho Ftour-Fandom Tournament của mình dành cho MizuYuka. MizuYuka là crackship crossover giữa game ProjectSekai:ColorfulStage và bộ M-A Vlue Period. Mình đã quyết định không gửi về Ftour nữa vì vài lý do, mong không ai reup lại lên Ftour dùm mình.…
Không ai biết được rằng, cậu ta đã từng là một người rất yêu nắng- Cậu say mê mơn trớn những tia nắng vàng của buổi sớm tinh tươi, của ánh bình minh nhẹ nhàng- Cũng chẳng ai hay biết, cậu cũng yêu lắm cơn nắng gay gắt của buổi trưa hè, dưới những tán phượng đỏ rực rỡ...- Và cũng chẳng thèm để ý tới, rằng cậu cũng yêu những tia nắng hiu hoắt yếu ớt của buổi tà dương.-----------------------------------------Cậu từng mơ được làm một nhạc sĩ, hay một nhà thơ nào đó, sống bằng mộng mơ hơn là thực tại đầy rẫy tiếng cười nhạo.Nhưng rồi, người ta dập tắt tất cả."Thằng ái nam ái nữ.""Điệu quá, chắc bị ảo tưởng rồi?""Mày tưởng ai cũng muốn chơi với mày à?"Cậu học cách im lặng, học cách giả vờ như không nghe thấy. Nhưng mà... vết thương đâu nằm ở tai. Nó nằm ở nơi sâu hơn - nơi chẳng ai thèm nhìn vào.Có hôm, cậu đứng thật lâu trong nhà vệ sinh, nhìn mặt mình dưới làn nước. Không khóc. Không tức giận. Chỉ thấy... mình mờ nhạt quá."Tôi là ai?""Nếu ngày mai biến mất... có ai đi tìm tôi không?"--------------------------------------------Tôi nhớ có lần tôi lỡ tay đổ nước lên vở của Khánh. Cậu chỉ cười, rồi nói không sao. Nhưng tôi lại tức - vì cái nụ cười đó."Giả tạo." - tôi nghĩ vậy.Giờ thì nghĩ lại... có khi đó là nụ cười cuối cùng tôi nhìn thấy thật lòng.Tôi từng ước gì cậu biến mất.Và giờ, ước nguyện đó thành thật rồi.Nhưng sao tôi thấy mình trống rỗng đến thế?-----------------------------------------------ĐẾN cuối cùng, cậu mơ thấy mình đứng trên một sườn đồi, dưới trời đổ nắng...…