Trao cho chúng niềm tin...Trao cho chúng hi vọng...Vậy mà thứ chúng trả lại chỉ là phản bội..Thứ mà chúng đáp lại là thất vọng...Tôi luôn tự hỏi sao bản thân ngốc thế ?Ngốc đến đáng thương...Yêu chúng đến mù quáng...Hi vọng,niềm tin đều sụp đỗ...Cũng là lúc tôi phải thây đổi...Nếu có cơ hội làm lại...TÔI SẼ CHẴNG YÊU CÁC NGƯỜI....…
Thể loại: 1×1, hiện đại độ thị, thanh thủy văn, hoan hỉ oan gia.Lưu manh công - phúc hắc, thoát tuyết thụ. Cường công cường thụ.Truyển kể theo ngôi thứ nhất.Nhân vật:Trịnh Hạo Thạc (tôi, công)Phác Chí Mẫn (em, thụ)HEDưới màn mưa xám xịt của Seoul,Tôi thấy bản thân mình dần trở nên mờ nhạt.Sau cơn mưa, đọng lại những vũng nước,Tôi nhìn thấy thật tệ hại khi nhìn vào ảo ảnh của mình trong đó."Em từng nói rằng em ghét mưa. Em luôn ghét chúng vì chúng chính là thứ khiến em ở nhà và không được đi chơi.""Vậy cớ sao bây giờ, trong nhật kí của em lại viết thời tiết tôi yêu nhất là mưa?"Không có sự đồng ý của tác giả thì không được mang truyện đi đâu cả…
A ME NI NITEIRU It look like rainNgười ta thường bảo rằng khi mưa là trời dang khóc hộ ai đó. Những hạt mưa với tôi luôn đẹp làm sao.Đã có lần tôi muốn được biến thành mưa, được hóa thân thành những giọt nước trong veo mát lạnh ấy để rồi khi nắng lên lại được tan biến vào hư vô như chưa tồn tại...Đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo ấy, từng hạt mưa chạm vào tôi rồi vỡ ra.Khẽ ngước nhìn nhìn lên bầu trời âm u xám xịt. Rồi bỗng nhiên tôi nhận ra ước muốn kia thật ngốc nghếch biết bao.Đó là khi được cảm nhận ánh sáng một ngày một ngày mới đến. Là khi một lần gió khẽ rung động kín tóc mây bồng bềnh. Là khi được chở che trong vòng tay ấm áp. Khi thấy mình thật hạnh phúc vì đã yêu và được yêu. Và khi ấy, tôi tin rằng mình là người may mắn vì được sinh ra và được sống trên thế giới này...…