Lấy ý tưởng từ bài hát cùng tên của Jeffrey Đổng Hựu Lâm.À thì... đây cũng chỉ là một đoản văn ngẫu hứng thôi... /nhìn trời/ '-')......Những lá thư chưa gửi chất chứa bao nỗi niềm nhung nhớ.Paris thật đẹp nhưng thiếu người, nó vẫn sẽ mãi thật buồn.Năm lá thư nhẹ nhàng tĩnh lặng, không chứa những gì quá lớn lao, nó chỉ đơn thuần chứa đựng nỗi nhung nhớ của một người dành cho một người.Nghịch cảnh là khi muốn ở bên một người mà lại phải xa nhau ngàn dặm.Paris, đêm Noen, mong lắm được gặp một người...…
Cuộc đời đành đoạn để duyên kiếp em lỡ làng...Em ơi...Dù rằng đường tình không đưa em tới nơi em mong đợiThì đừng lo..Hoa ban sẽ nở sau cơn mưa mù..-------Em ra đi trong sự xinh đẹp của những cánh hoa trắng tinh.Nhưng nó đau lắm...anh à.Người ơi, liệu rằng người có biết?Em thương người tới nhường nào...----Lấy cảm hứng từ ca khúc ' Em hát ai nghe - Orange 'Hanahaki - Một căn bệnh giả tưởng tưởng, không có thật, mang tính chất hư cấu và viển vông. Căn bệnh này được sinh ra từ mối tình đơn phương, khi ta đem lòng thích một người nhưng lại chẳng dám bày tỏ, đau lòng cũng chỉ một mình chịu đựng. Khi tình yêu đơn phương không được đáp trả hoặc căn bệnh không được chữa trị, người mắc bệnh sẽ qua đời.…
Cre: Còn ai ngoài a chong yeu MSu của toyyyTruyện dưới góc nhìn của HAV vì gần đây lướt toàn cp chủ tịch HAV và cô vợ nhỏ của hắn:)))Nhưng cp của toii vẫn là PhatSu nhéMong các cậu ủng hộ🫰🏻…
Truyện thuộc quyền sở hữu của dyuneng chỉ có trên Wattpad. Mọi sự reup đều là vi phạm bản quyền, xin đừng mang truyện của tớ đi đâu hết. Chân thành cảm ơn!…
Hệ thống đồng nhân, couple Liễu Viên.Là Liễu Thanh Ca x Thẩm Thanh Thu (Thẩm Viên), là crackshipNăm năm Thẩm Thanh Thu chết, có hai người cùng chết theo.Một người là đồ đệ y, Lạc Băng HàMột người là sư đệ, Liễu Thanh CaLạc Băng Hà ôm xác bao lâu, cũng là từng ấy thời gian Liễu Thanh Ca cố đưa người về bấy nhiêu.Sau này Thẩm Thanh Thu tỉnh lại rồi, một người được đền đáp đủ đầy, người còn lại, vẫn hoàn nhớ thương, lại chỉ im lặng, không cầu người ở cạnh, chỉ cầu người vẫn giữ được nụ cười nọ.Liễu Thanh Ca, kẻ tưởng chừng như vô tình, lại hóa thành yêu sâu đậm một người.Một mối tình không hồi kết.…
Một chàng trai Ma Kết lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong. Một cô gái Bạch Dương luôn năng động, mạnh mẽ nhưng trong tình yêu lại yếu đuối. Hai người họ tưởng chừng sẽ không có duyên phận nhưng cũng nhờ đó mà họ đã có thể bên nhau. Mọi người hãy cùng đọc nhé!Mình khuyên mọi người nên đọc trên PC nhé! Vì mình sợ smartphone không up hết bản gốc của mình ấy (hoặc do phone của mình).…
Văn án truyện:Thương Tịnh gặp cố Thùy Vũ lần đầu tiên tại hiện trường khu mộ cổ mới khai quật ở vùng ngoại ô.Cô đi cùng thủ trưởng tiểu binh.Anh là một trong các thủ trưởng đó.Cô mới 23 cái xuân xanh.Còn anh đã ngoài 30Cô chưa kết hôn.Còn anh đã lập gia đình.Nữ chính truyện ngôn tình này vẫn là hình mẫu điển hình mà Độc Độc xây dựng. Mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, không bánh bèo, lằng nhằng gì cả. Khi mà lý trí không thể thắng được tình yêu, khi mà cô quyết định ở bên cạnh ạnh, cô sẵn sàng cùng anh đương đầu với tất cả.Bộ này rất hay luôn á mà tự nhiên biến mất trên WATPPAD nên mị paste để dành đọc luôn . Cũng có thể ad post truyện đó đã bị report nên xóa truyện nhưng mà mị vẫn tiếc nuối.…
Nguồn raw: succulentneedslove <3 Một chiếc đồng nhân ngắn ba chương của đôi gà bông =))) không ngược khá ngọt và H nóng bỏng phếc đếy ^^ toy cảnh báo trước lun không lỡ các bác lại lầm đường lạc lốiTruyện thiết lập hiện đại nha…
"Cùng lắm là một năm nữa"Vì mối thù năm xưa, tôi đã sống hơn mười năm dưới cái mác là một ác nữ phản diện.Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ và sẵn sàng cho sự lưu vong nhưng cơ hồ thời gian đã không còn nhiều!"Mình không thể chết một cách oan ức như thế này được!"Chỉ còn một cách duy nhất để cứu lấy bản thân tôi, đó là mỗi ngày phải uống một lượng nhỏ của loài hoa quý hiếm trong hoàng cung."Điện hạ, xin người hãy lấy thần làm vợ.""Ta sẽ được gì nếu cưới cô?""Thần sẽ trao toàn quyền kiểm soát vùng Cassian cho điện hạ."Vậy là tôi đã thành công khi bắt đầu một cuộc hôn nhân hợp đồng với Thái tử Julion, nhờ đó tôi có thể tiếp cận với loài hoa chữa bệnh cho mình...Nhưng khoan đã - tại sao trong cung lại có nhiều người bệnh thế này?!Là một người thầy thuốc kiêm dược sĩ, tôi không thể làm ngơ trước người bệnh, nên cũng đã xắn tay áo giúp một chút...Vâng, tôi chỉ định giúp một chút thôi."Thái tử phi, người cứ yêu cầu bất kì điều gì""Thần nguyện dâng hiến thân mình cho người, thưa tể tướng!""Ta sẽ phong nàng làm Thái Tử Phi - Ánh sáng của Đế quốc"....Và rồi khi tôi kịp nhận ra, thì mình đã trở thành "Ánh sáng của Đế quốc".Khoan đã nào! Tôi chỉ định chữa khỏi bệnh cho bản thân rồi lặng lẽ rời đi thôi mà?!!…
Văn Án :Trong vùng không ai là không biết nhà họ Phác không chỉ nổi tiếng giàu có nhất nhì làng Yến Giang này ! Mà Cô Út nhà họ Phác còn là con vàng con cưng của ông hội đồng Phác. Được ông hết mực thương yêu, ở nhà họ Phác chỉ có thứ Cô Út không cần, chứ không có thứ gì Cô Út muốn mà không có.Cô lại nổi danh thông minh từ bé, còn là đứa trẻ ham học, vẻ bề ngoài lại xinh đẹp từ nhỏ, nhưng trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo cả, Cô từ nhỏ lại ít nói, còn có chút khó gần, nếu không nói quá thì chính là lạnh nhạt với người khác. Thế nhưng Cô từ nhỏ cũng là đứa trẻ khác người, Cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nao lòng, mà gia thế lại giàu có kết xù, là người có nhiều ưu điểm như thế ? Chính là không thể không khiến người khác yêu thích a, ai trong làng cũng muốn cầu thân với nhà họ Phác. ' Nhưng thật tiếc thay cho họ...Cô sớm đã nặng lòng với một người con gái, cả đời này của mình, Cô chỉ cưới một người con gái, chỉ nặng lòng...THƯƠNG...người con gái đó '................................." Chỉ cần..chỉ cần chị nguyện xem tui là duy nhất...là duy nhất của chị, tui cũng sẽ nguyện, xem chị là tất cả...là tất cả của tui ! "._ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Ad : Đây là truyện đầu tiên tôi viết, là đứa con tinh thần đầu tiên của tôi, có giống truyện nào đó, thì cũng do tôi đọc nhiều truyện nên có mượn ý từ đó mà thôi. Chứ nội dung truyện, là hoàn toàn suy nghĩ của tôi, vì lần đầu viết truyện nên văn có thể kém, không tốt mong có thể góp ý thêm, chứ kiếm chuyện thì miễn không típ.…
Tên: Phía chân trời là biểnThể loại: Truyện ngắn 16+, hiện đại, lãng mạn, ngượcBìa: Team Xí MuộiSố chương: 37 (Đã hoàn)Chỉ phát hành trên watpad, cấm mọi hành vi copy, reup...Năm năm liệu có đủ để cho ta quên một người? Năm năm có đủ để ta từ bỏ chấp niệm, từ bỏ tự do để nguyện ý khoá mình trong không gian gò bó, kín mít chỉ để được ở bên người ta yêu?Năm năm có đủ để ta nhận ra, tình yêu của người giành cho ta mênh mông như biển cả, vĩnh cửu như bầu trời?Năm năm trước cô lựa chọn ra đi không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Năm năm sau, liệu đi rồi cô có hối hận? *Trích một đoạn ngắn:Vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt anh. Cô đột nhiên hỏi: "Năm năm qua anh sống có tốt không?""Không tốt." Anh đáp. "Em thì sao?" "Rất tốt!" Cô nói dối. "Em có đi nữa không?" "..." Đáp lại Nam Hải chỉ là màn đêm im lặng. Đỗ Nam Hải! Thứ anh muốn em không thể cho anh. Sau đêm nay hãy quên em đi. Tìm một người con gái khác, kết hôn, sống cuộc đời bình thương và yên ổn như Trần Nam Phong. Thứ duy nhất em có thể cho anh, chính là...Phương Du kéo sát anh lại gần mình, không hề do dự, ánh mắt kiên định sáng ngời, giây phút môi cô chạm vào môi anh, năm tháng đau khổ dằn vặt cũng bị xoá sạch. Hơi thở của Nam Hải trở nên nặng nhọc, anh đẩy cô ra hỏi: "Em muốn làm gì?" Cô lại nở nụ cười mê hoặc, đôi môi đỏ mọng mấp máy dẫn dụ: "Anh nghĩ em muốn làm gì?"…
Tác giả: Tịch MôcSố chương: 152 chươngTình trạng: HoànThể loại:Kiếm Hiệp, Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh, Cung Đấu, Cổ ĐạiNguồn:huyetphong.blogspot.comLúc còn sống, y là cảnh sát, nằm vùng. Hắn là kẻ dã tâm, phản nằm vùng!Một hồi vướng mắc thâm sâu, tạo nên một chuỗi tương ái tương sát của chính và tà,Chỉ đáng tiếc một lần ngoài ý muốn khiến hai người không thể đi đến cuối...Nhưng mà... nhưng mà... ông trời cũng đừng ức hiếp người quá đáng như thế chứ!Xuyên tới cổ đại không có máy tính, không có di động, y cũng đành.Nhưng mà tại sao? Kiếp trước hại y còn chưa đủ hay sao?*Mình post truyện để đọc offline, không vì mục đích thương mại. Nếu nhà edit lên tiếng thì mình sẽ gỡ…