Tác phẩm: Nghịch ái.Tên cũ: Phi tẩu công lược.Tác giả: Hoa Dã LiTình trạng edit: Hoàn thành.Editor: Clitus21Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Đô thị tình duyênTag: Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, bên cạnh bản tình ca.Vai chính: Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan | vai phụ: Quách Xuân Lan (Lâm mẹ), Lâm Vĩ Khang, Hứa Tiểu Phong, Đinh Tuyết…
Thạch và Duy Thuận làm xã hội đen nhưng nó lạ lắm...Thạch đi bar thì bị dí súng vào đầu và Duy Thuận thì phải ngồi nghe Thạch kể với 1 con hải ly mặc đồ hồng và tóc xoăn...dí súng vào đầu mình.Duy Thuận nghĩ em hắn chơi đồ và hắn cũng đang bị ảnh hưởng...nhưng xin lỗi thứ duy nhất bọn họ chơi là vợ của mìnhGiang hồ ngày ngủ đêm bay đúng nghĩa phải chăng là đây...Chào mừng đến vũ trụ Độ Sói và tui là Xòi…
Muôn vì tinh túLấp lánh sắc vàngTôi như bàng hoàngỞ giữa trời đêm._____- Không liên quan đến chính trị, lịch sử hay bất kì tôn giáo nào- OOC, hình tượng nhân vật có thể không như bạn nghĩ- Nối tiếp cái tập oneshot Illusion và lần này là đa cp thật- Đục thuyền chắc hẳn ai cũng biết là hành động vô duyên rồi nhỉ? Nên đừng cmt mấy câu như:"Mình thích AB hơn nhưng BA/AC cũng được" hay mấy câu tương tự khác không là t xẻo loz.- Fic thuộc về 𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝑳𝒆̣̂ 𝑻𝒊𝒏𝒉 (tôi), vui lòng không mang đi nơi khác.…
Lửa đỏ qua đi, thiêu cháy tất cả những gì bản chất nhất thuộc về gã.Lòng tham vô đáy đã nuốt chửng nốt mảnh hồn tàn. Con đường trắc trở năm nào đã rải đầy hoa thơm quyến rũ người đặt chân sa bẫy, nhưng đã mất đi đích đến, câu dẫn gã nguyện tình để bị đoạ đày tại chốn không lối thoát.Mà gã, phải đi tìm chính mảnh hồn cuối đó, để lắp lại dáng mình cho y hệt bóng hình ngày xưa.Một chàng thơ kiều mị, đối lập với một gã khốn nạn kiêu kì.___Đào hố: ??/??/2022Lấp hố: ??/??/????⚠️ Truyện được viết trên nền một truyện cũ, không cần thắc mắc về những bình luận đáng yêu từ rất lâu về trước.…
Tôi vẫn nhớ những ngày thu rất xanh, những ngày mà người còn bên tôi, chẳng biết tự bao giờ, thu chỉ còn là thu, chẳng còn là những ngày xưa yêu dấu. Tôi vẫn nhớ những mùa đông ấm áp bên người, nhưng khi người rời đi, đông lại trở về là đông, lạnh lẽo và trống vắng.Người đi mang theo cả mùa xuân tươi đẹp, lấy đi ấm áp của mùa hạ trong tôi, Soviet không còn nữa, tất cả chỉ còn là những hoàng hôn tím chứa những lời yêu muộn màng, những cánh hướng dương khô héo chẳng ai thay mới trong phòng làm việc của America.Tuyển tập oneshot tôi viết cho SovAme, tất cả đều là oneshot riêng lẻ. Liệu đó là thực hay mơ? Là quá khứ đã trôi qua hàng mấy thập kỷ, là hiện tại nơi mà người chẳng còn tồn tại, hay là tương lai mà tôi luôn hằng mong đợi? Có phải đôi ta đã từng có những ngày tháng tươi đẹp như thế, hay chỉ là những giấc mộng viễn vông mà tôi tự mơ đến để nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhung da diết trong lòng? Ta chỉ biết họ đã từng và sẽ mãi yêu nhau như thế, dù một người đã mãi mãi dừng lại ở thế kỷ 20, mãi mãi ở lại trong một thời xa xăm, rất lâu, rất lâu về trước, để những kỷ niệm đẹp của tình ta sẽ còn lại mãi cùng với dòng chảy vội vàng của lịch sử, chẳng đợi chờ ai, chỉ kịp để tiếc thương cho người.…