11:11
11:11 đêm.Sài Gòn vẫn chưa ngủ. Những ngọn đèn đường rọi bóng người xuống lòng phố, loang loáng những nỗi cô đơn không ai nhìn thấy.Minh Anh - sinh viên đại học, sống một mình giữa thành phố lạ, mang theo những đêm say và khói thuốc để khỏa lấp trống rỗng.Vũ Anh - nhân viên quán café nhỏ, sống lặng lẽ như thể cuộc đời là một bản nhạc buồn anh nghe mãi mà không biết cách dừng.Vào khoảnh khắc ấy, khi đồng hồ chỉ 11:11, họ va vào nhau giữa một góc phố khuya.Không ai lên tiếng trước. Nhưng ánh mắt thì kịp nhận ra một điều gì đó rất giống bản thân mình ở người còn lại.Không phải định mệnh.Chỉ là đúng lúc cả hai đã quá mệt với nỗi buồn - và cần một ai đó đủ tĩnh lặng để ở lại.…