Hạc Hữu Thành Duyên - AmyKiriya
Chúng tôi vào giới giải trí vào những mùa khác nhau của cuộc đời, mang những lý do không giống nhau. Người bước trước vì thiên phú và sự dìu dắt, người bước sau vì một lời hứa kéo dài qua năm tháng, có người chọn đi thẳng vào tâm bão vì bản năng không biết lùi. Ánh đèn soi lên mặt người, gọi tên những giấc mơ. Nhưng khi tắt máy, vẫn còn lại những khoảng tối không kêu than, những câu hỏi chưa kịp có lời.Chúng tôi làm bạn, làm đồng nghiệp, làm đối thủ đúng nghĩa đẹp đẽ nhất của từ ấy: cùng kéo nhau đứng vững trước máy quay, trước bục mic, trước một rừng ống kính không chớp mắt. Chúng tôi nói rất ít về chuyện cũ, nhưng mỗi người đều giữ một mảnh ghép trong lòng, giống như cầm nửa tấm vé đã nhàu, biết rằng nửa còn lại vẫn nằm đâu đó chờ nhìn thấy nhau.Có thứ không thể gọi tên, không thể viết trong bất cứ kịch bản nào, nhưng nó có mặt trong từng lần chúng tôi hít một hơi sâu trước khi bước ra sân khấu, trong cách ai đó vô tình đứng che ánh đèn quá gắt trước mặt ai đó, trong một cú gật đầu rất nhỏ thay cho tất cả những gì muốn nói. Khi các tiêu đề rực rỡ qua đi, chúng tôi vẫn sẽ đi tiếp, không phải để chứng minh mình rực rỡ đến đâu, mà để lần theo dấu những ẩn số im lặng kia - cho đến khi câu trả lời tự nó đứng ra, không cần ai gọi tên.…