Cậu là đại thiếu gia của nhà họ Lee, sau khi thất tình, đi đua xe rồi qua đời ngoài ý muốn.Anh vệ sĩ lạnh lùng kia của cậu khóc như mưa trong tang lễ, 44 vì cậu.Sống lại một đời, cậu mới biết được hắn vì tự ti mà cẩn thận, yêu cậu sâu nặng.Cậu nhảy disco đến tận khuya, được hắn cõng về nhà.Cậu ôm lấy hắn: "Hyunjinie, đêm nay anh ngủ với em đi."Hắn nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế nói: "Đại thiếu gia, không được đâu."Quên để văn án =)) Truyện trên web truyenfull nhaa.🫶…
Summary: Họ chìm đắm trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Nhưng sự trống trải của hành lang không nuốt nổi hơi thở nông cạn của họ.Hết nhịp này đến nhịp khác trôi qua, Jouno cảm thấy Tecchou đang nhìn chằm chằm vào mình, mong đợi câu trả lời mà anh không có."Không, tôi không phải." Jouno hít sâu. Ngực anh thắt lại, như thể không khí bị ép ra khỏi phổi. Tại sao Tecchou phải trung thực một cách cố chấp như vậy?..."Tất cả chúng ta đều có những bí mật, Tecchou-san. Cậu giữ của cậu, còn tôi giữ của tôi."__________________________By Mywillowforest 。Chỉ đăng trên nền tảng wattpad。…
Một số tutorials được viết bởi mình. :v Tuy biết là nó sẽ flop nhưng mình lập cho những bạn mới tập edit :3. Các tutorials cực kì đơn giản và có thể làm trong vòng năm phút.…
Mun Hyeon-jun gặp Choi Wooje vào một ngày nắng nhòe trên bãi biển Busan. Wooje là ánh sáng bất ngờ rọi vào cuộc sống vốn lạnh lẽo và tĩnh mịch của anh. Họ yêu nhau bằng cả thanh xuân rực rỡ nhất. Nhưng rồi, mùa hè không kéo dài mãi... Giữa đỉnh điểm yêu thương, một bí mật bị giấu kín nhiều năm từ Wooje được hé lộ - và nó khiến tất cả sụp đổ. Wooje biến mất khỏi cuộc đời Hyeon-jun, để lại một bản tình ca dở dang đầy nước mắt.Tưởng chừng tình yêu đã chết, nhưng ba năm sau, họ gặp lại. Một Wooje không còn rực rỡ như xưa, một Hyeon-jun đã biết mình không thể yêu ai khác ngoài em.Nguồn cảm hứng: Bài hát Summertime Sadness của Lana Del Rey…
- một lần quá chén của thế anh dẫn đến sự ra đời của em bé quang anh.. nhờ đó mà khu trọ tệ nạn ấy rộn ràng tiếng cười. sự xuất hiện của em như một tia sáng len lối vào cuộc đời tối tăm của gã. hội bế em bột : +1 fanfic…
Mọi người nghĩ rằng Seo Changbin có thể mua được mọi thứ, nhưng Seo Changbin chỉ là đang cố gắng kéo mình khỏi cuộc sống thảm hại ngày xưa.Note:Không dùng lowercase.Plot có thể quen thuộc nhưng mình lại muốn phát triển theo ý muốn của mình; cũng như mình muốn dành một chút yêu thương cho chiếc OTP nhỏ xinh này.Vì đây là đứa con tinh thần mình đặt tất cả vào sau những gì mình đã trải qua nên xin vui lòng hãy tôn trọng và đừng đem đi đâu khi chưa có sự đồng ý.…
"Một lần nữa sương mù cầu vòng bí ẩn quay trở lại đem theo một điều bí ẩn không thể kể tên Nhóm mũ rơm sẽ làm gì?"Fanfic này hoàn toàn thuộc về mình, lục lại những fanfic cũ chưa kịp đăng mình thấy ấn tượng cái này nhất nên muốn cho các bạn xem cùng.Hy vọng mọi người vui vẻ❤️💋…
Vì sao sau ngần ấy năm, y vẫn không thể hiểu được?Là tự bản thân y ngu ngốc, tự hoài vọng.Kim Tiểu Yến đã nói:"Nếu như tổn thương quá nhiều, đau rồi, thì buông tay ra đi..."...Nhưng sao vẫn cương quyết nắm lấy?Kim Chung Nhân từng hỏi:" Ca, vì sao cố chấp như vậy, nhất định phải là hắn..."...Vì sao ư? Chính y cũng đã tự hỏi mình như vậy, nhưng mãi vẫn không tìm ra câu trả lời......Vì nghĩ rằng ngươi thích nghe tấu cầm, ta vì ngươi luyện cầm đến tay bật máu, nhưng ta nào đâu biết, ngươi muốn nghe, là cầm do nàng tấu... đến cuối cùng chỉ có thể vì mình gảy khúc bi thương...Cứ nghĩ rằng luôn bên cạnh ngươi, sẽ có một ngày ngươi vì ta động tâm... nhưng ta sai rồi, vốn dĩ trong tim ngươi, không có chỗ trống cho ta...Thật tâm thương yêu ngươi, đến cuối cùng nhận về cho mình là đau thương... tim ta, thật sự rất đau...Ta biết... đến lúc nên buông rồi......." Lộc Hàm, ngươi nói xem, chân ái liệu có thật sự tồn tại"- Có lẽ..." Lộc Hàm, ta muốn hỏi ngươi, liệu đã bao giờ, ta có vị trí trong lòng ngươi"- Ta... xin lỗi, chưa từng có" Ha ha, Lộc Hàm, vậy ngươi nói xem, với tội danh của Kim gia, ta nên bị xử thế nào?"- Mưu phản, tru di cửu tộc, là xử trảm..." Tốt lắm, Lộc Hàm, cảm ơn ngươi, sau này hi vọng ngươi cùng nàng vui vẻ, ta không làm khó ngươi..."" Lộc Hàm... chân ái của ta... vĩnh biệt ngươi..."Máu và nước mắt... hòa vào nhau... đau thương theo đó, tan biến mất...Ta không biết liệu ngày mai mình có còn tồn tại trên nhân gian.... ta can tâm dùng những giây phút cuối cùng để khắc sâu hình bóng ngươi, cũng khắc …