"Em chưa bao giờ vì ai mà thay đổi bản thân của mình. Nhưng vì anh, em sẽ hoàn thiện tính cách. Vì anh quá tốt, nên em phải tốt hơn anh." Cô là một kỹ sư đầu lạnh. Anh mệnh sẵn sẽ là người thừa kế. Họ chỉ tình cờ đã gặp được nhau nhưng sẽ dùng đủ thủ đoạn để được ở bên nhau. [...] Lời nhắn của tác giả:Truyện này đang trong thời kỳ viết lại. Xin ngừng copy truyện nếu không có sự đồng ý từ mình. 1/25/2020 - Obsolete version…
Tên khác: Phiên bản Nobita ác ma - The Boy EvilBiên kịch: 友独特 - Độc Hữu Nhất.Ký bút: 猫亡 - Miêu Vong.Tag: Doreamon Anime.Tóm tắt nhân vật chính Nobi Nobita ( Dã Bỉ Đại Hùng ): Được sinh ra thân lạnh như băng, có cha mẹ trẻ thân thương. Cho tới khi 7 tuổi như một đứa trẻ hiểu chuyện, lanh lợi, thông minh, thức tỉnh mang năng lực tâm linh thông. Nhân vật phụ: Doreamon ( Đa Lạp A Mộng / Tiểu Đinh Đang ).Tóm tắt nội dung: Mọi thứ xung quanh dường như đối với đứa trẻ thiên tài mà nói thật nhàm chán.Ban đêm, đứa trẻ đã có một giấc mộng về một con chồn xanh đến từ tương lai thế kỷ XX.Nobita phúc hắc: "Thú vị."Doremon với chiếc máy thời gian tới quá khứ bỗng nhiên tái nhợt rùng mình. Tại sao mình cảm thấy không gian sao lạnh vậy?…
Không phải chứ. Lấy tiền thật đấy à? Tìm được mail của anh là cũng phải biết anh đây là nhị thiếu Lục Môn rồi chứ, không đòi cổ phần không đòi đất đai không đòi danh vọng không đòi làm tình nhân không đòi hợp tác với Lục Thị à? Lục Hạo Nhiên vừa tài giỏi vừa đẹp đến mức khó thở, người là tổng tài tối cao của tập đoàn kinh tế Lục Môn mà được "bán" với giá chỉ như lòng bàn tay kia ư .. Cũng không thể nói là quá ít nhưng so với đống tài sản trải khắp thế giới của Lục Môn như vậy có phải hơi sỉ nhục không? Đối phương có lòng, không đòi hỏi nhiều. Sợ sau này làm phiền Lục gia quyết không để ân nhân chịu thiệt mà tìm đến tận nhà đòi trả ơn nên mới đưa ra một cái giá phù hợp. Mà sao Lục Thiện Ngôn lại có mong muốn đối phương "tăng giá" lên nhỉ?…
Diệp Hoàng Phúc là một chàng trai trẻ với học lực tầm trung nhưng đổi lại được cái nhan sắc...méo bằng ai mà lựu đạn thì méo ai bằng.Mỗi khi cậu đã quăng lựu đạn thì méo ai sống được. Như rằng chơi game, quăng cái bọn địch chết hết. Như rằng mua hàng trả giá, quăng cái: "Nó là của bố mày". Hoặc như rằng bọn ngôn lù đóng trò hãm cẹc trước mặt cậu, quăng cái: "Chúng ta đếch thuộc về nhau~ Chúng ta đếu thuộc về nhau~~~Chúng ta đéo cần gì nhau~~Mày cứ đi theo người mà mày cần~~~"Thế nên lí do sống của cậu rất đơn giản. Sống chỉ để quăng lựu đạn và quăng lựu đạn để sống. Nhưng vào một ngày đẹp trời nọ, cậu không chỉ quăng 1 cái mà là tận 3 cái. Đã méo làm rung chuyển được cái người mà vừa có nhan sắc vừa có một cuộc sống giàu sang, IQ thì lại vô cẹc. Vậy mà còn bị phản lại làm cho cậu muốn hộc máu, lên huyến áp mà thăng hoa ngay tại lúc này mà. Đm đời.…
Tác phẩm: Quỵ cầu giải giáp quy điềnTác giả: Hoặc Hứa Hữu Nhất ThiênThể loại: Nữ phẫn nam trang, thiên tác chi hợp...Nhân vật chính: Ngụy Lai, Hà Chỉ...Văn ánNgười qua đường giáp: "Nghe nói gì không? Hà thượng thư gia đại tiểu thư lại đính hôn rồi!"Người qua đường ất: "Ồ? Ta nghe nói Hà đại tiểu thư đều khắc chết ba vị hôn phu rồi, bây giờ còn có người dám lấy nàng?!"Người qua đường bính: "Ngươi không biết, ta nghe nói là Hà thượng thư coi trọng vừa hồi triều Tiểu Ngụy tướng quân, coi như là dựa vào người ta không biết chuyện này, mới ý định đem khuê nữ nhét đi qua đây!"Người qua đường đinh: "Không thể nào? ! Kia Tiểu Ngụy tướng quân thật đáng thương..."Vừa vặn đi ngang qua Ngụy Lai: "..."Ngụy Lai: "Nguyên soái, ta nghĩ từ quan."Ngụy Duyên: "A, đã biết rồi. Đến, đây là bộ binh vừa xuống tới công văn, thăng ngươi làm Trung võ tướng quân."Ngụy Lai: "..."Ngụy Lai: "Ta ý định từ quan."Thủ hạ mọi người: "Tướng quân, chúng ta cùng nhau xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, ngươi sao có thể bỏ lại chúng ta?! Sao có thể!!!"Ngụy Lai: "..."Ngụy Lai: "Hà tiểu thư, ta chuẩn bị từ quan về nhà làm ruộng, ý của ngươi như nào?"Hà Chỉ: "Phu xướng phụ tùy, nếu ngươi làm ruộng, ta tự nhiên cùng ngươi."Hà thượng thư tức giận: "Hừ hừ, từ quan? Nằm mơ!"Ngụy Lai: "..."Nàng bất quá chỉ muốn từ quan, giải ngũ về quê mà thôi, làm sao lại khó như vậy đây?!…