Lạnh lẽo, nhưng cũng biết yêu.Cô đơn, nhưng cũng cần tình cảm.Chỉ là, gặp anh là định mệnh ... để rồi ... rơi vào lưới tình ... dù cho cố gắng vùng vẫy, cũng chẳng thể thoát ra !Đổi lấy trái tim, để anh được hạnh phúc.Tất cả ... chỉ là trò đùa của số phận. Để khi kịp nhận ra ... người đã ra đi vĩnh viễn !…
Warning: Teenfic mô típ cũ, ảo tưởng, phi thường, viết tắt, xàm😂Bộ truyện đầu tiên thường rất kinh khủng nên mình phải cảnh bảo trước 😂 mong mọi người thông cảm, và xin hãy bình luận văn minh!!! Teenfic nên ai không hợp khẩu vị xin hãy click back! Ngoài ra mong mọi người ủng hộ!…
𝐂𝐡𝐚𝐥𝐥𝐞𝐠𝐞 : Ngoảnh đầu 2024𝐇𝐨𝐚̀𝐧𝐠 𝐇𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐈𝐧𝐭𝐫𝐨 | "Thôi thì, chúng ta lỡ hẹn một kiếp người, ở một bầu trời khác, xin cho em một lần được yêu và thương anh nữa nhé."𝐓𝐚𝐠𝐬 | BE, ngụy hiện thực hướng, OOC nghiêm trọng𝐏𝐚𝐢𝐫𝐢𝐧𝐠 | Mã Gia Kỳ x Đinh Trình Hâm𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠- Không gán lên người thật. - Đây là công sức của mình, nghiêm cấm reup, chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của mình- Dung lượng : 1.6万+…
Gió chiều thổi nhè nhẹ luồn qua mái tóc cậu, ánh hoàng hôn xa xa nhẹ nhàng buông xuống phủ một màu vàng nhạt ở cuối đường chân trời. Tôi nhẹ bước bên cạnh Khánh Anh, nghe tiếng sóng liên tiếp vỗ về, nghe thấy vô số lần trái tim mình trật nhịp. Cúi người nhặt lấy vỏ sò vô tình giẫm dưới chân, tôi nhận thấy tình cảm hơn một năm qua giống như núi lửa sắp phun trào. Tôi vô thức hỏi cậu ấy: "Mắt Anh có tốt không?"Một câu hỏi tựa như rất ngớ ngẩn, nhưng chàng trai lại nhẹ nhàng đáp: "Mình nên trả lời như thế nào mới được đây, dù mắt không tốt nhưng thử trả lời tốt xem sao.""Thật sự tốt à?""Ừ."Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt dịu dàng đã in vào tâm trí mình mỗi đêm, siết chặt vạt áo mình khẽ hỏi: "Mắt tốt như vậy... vì sao lại không thấy tình cảm chân thành mà mình dành cho cậu?""Lẽ nào cậu không nhận ra thật sao?"Gió biển thổi qua, sóng vỗ vào bờ cuốn đi lời nói chứa rất nhiều cảm xúc mà tôi đã can đảm thổ lộ. Rất lâu về trước tôi biết mình đã thua, thua trước sự dịu dàng của cậu ấy. Khánh Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong veo như ngày đầu gặp gỡ, phải chăng là ấm áp hơn làm lòng tôi càng rung động mãnh liệt."Cậu đang tỏ tình với mình đấy à?" "Không, không được sao?" Tôi hơi khựng lại hỏi. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy cười khúc khích lại cảm thấy mình sắp toang rồi."Không được." Cậu đột nhiên cúi người, lười biếng rũ mắt, khóe môi cong lên nhẹ nhàng đáp: "Tỏ tình là việc của Anh, Vân không được cướp lời của Anh đâu.""...""Người nên nói là mình, hiểu không đồ ngốc?"…
Chết cũng không sợ, đáng sợ chính là phải chết không quả thực là hao tổn.Rốt cục nhịn đến cuối cùng, Kiều Mịch tâm hoa đóa đóa mở, tựu đợi đến đương mười tám năm sau một cái hảo hán, không ngờ trời không tốt, sinh sinh địa bị nhất lưu manh hỏng chuyện tốt, tử không được.Tử thật sự không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh hội ăn quỷ.Ngươi hiểu .Nội dung nhãn: linh dị thần quái kinh hãi huyền nghi đô thị tình duyên kiếp trước kiếp nầyTìm tòi mấu chốt chữ: diễn viên: Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên, Khương Cố Bình ┃ phối hợp diễn: Tiết Tư Thương, Đường Mộng Kiệt, Hạ Tân, hắc khuyển ┃ khác: thần quái…
chuyện anh học trưởng la tán em bé ngạo kiều dư cảnh thiên. và đương nhiên chuyện đó không đơn giản một xíu nào khi xung quanh có quá nhiều chuyện xảy ra.textfic nhỏ xink cho một ngày đẹp trời và mình chán zl chán=)))))))))warning: lowercase, bad words, ooc.side cp: nan diệc vong hoài, hoa oánh nguyệt hạ, còn cái nào nữa mình cũng không biết đâu.…
chờ ngày ấy mây tan, chờ ngày ấy mưa tanánh nắng chói chang, cảm xúc chứa chan mang áng thơ tình ta gửi tới nàng⚠️ truyện giả người thật, vui lòng không áp lên người thật…