Mọi thứ loăng quăng chả vào đâu lúc vui lúc buồn dập dềnh vô định. có lẽ đây cũng chính là cảm giác của mọi đứa tuổi đôi mươi hay chỉ mình tôi. hoạ chăng ai biết ?????? Đây là nhật kí mình viết sau này mình muốn đọc lại hi vọng mình sẽ duy trì thói quen này thật lâu. Nhật kí là thứ mà mọi người cất giữ thật kĩ nhưng mình muốn những người vô tình và con cháu và cx chính là mình sau này có thể nhìn thấy ngô nghê tuổi trẻ. Sẽ thật tuyệt nếu bạn biết h này năm ngoái bạn đang làm j phải ko nào mặc dù đơn giản chỉ là ăn ngủ game giúp bố sửa cái vòi nước và cả nhà ăn cơm cùng nhau hehe!…
_Liệu sự lựa chọn của họ có chắc là đúng không__Nè liệu cậu có thể cho bọn tôi một có thể bên cậu lần nữa không__Đừng rời bỏ bọn tôi nữa_---------------------Tác giả : Hillary IdalisTypes : boylove, harem{ Đây là bản remake của bộ Ori bọn tớ thích cậu }…
Tác giả : Yostuba Mặc nhiên đột nhiên xuyên vào sách làm pháo hôi Mặc nhiên :...Mặc nhiên : có cơm ăn có đồ mặc hạnh phúc quá tôi cảm thấy vai này mình có thể diễn tốtSau đó khi nam chính hắc hoá Mặc Nhiên đã định sẵn kết cục cho bản thân đang viết di chúc.Điêm hàn nhìn người trong lòng viết di chúc rồi nhét vào phong thư đưa hắnDiêm Hàn : cậu viết di chúc đưa tôi làm cái gì ?Mặc Nhiên : Đền bù tổn thất tinh thầnDiên Hàn: nhìn vào di chúc có 2 gói kẹo và sách giáo khoa cấp 3Mặc Nhiên : cậu có biết có câu nóiDiêm Hàn: gìMặc Nhiên : Tri thức là vô giáDiêm Hàn: ?Diêm Hàn : vậy cậu có biết rằng tôi đã học xong cấp 3Mặc Nhiên: thì?Diêm Hàn : đống tri thức này chưa cần đợi đến khi cậu chết đã không còn giá trị gì nữa Mặc Nhiên:"..."Diêm Hàn: lấy thân trả đi , cậu kết hôn với tôi…
CHẠM VÀO ANH TRONG BÓNG TỐIMột cái chạm có thể cứu rỗi. Hoặc kết liễu...Tôi sinh ra trong bóng tối. Không phải bóng tối của màn đêm - mà là thứ tối đen vĩnh viễn nuốt chửng mọi ánh sáng. Tôi không biết khuôn mặt người khác trông như thế nào, cũng chẳng bao giờ nhìn thấy chính mình trong gương.Nhưng đêm đó, khi tiếng còi cảnh sát xé nát không gian yên tĩnh, khi máu ai đó rơi xuống sàn căn hộ sát vách... tôi cảm thấy điều gì đó đã thay đổi.Anh đến như một cái bóng - lặng lẽ, chậm rãi, và nguy hiểm.Anh không bao giờ nói tên. Nhưng giọng nói trầm khàn ấy như có móng vuốt, nhẹ nhàng cào vào trái tim tôi mỗi đêm.Anh không chạm vào tôi nhiều, chỉ đôi khi, bằng đầu ngón tay lạnh ngắt... như thể xác nhận tôi vẫn còn ở đó - và sống.Tôi không biết anh là ai.Một người trốn chạy? Một kẻ sát nhân? Hay là ảo ảnh của nỗi cô đơn quá lâu trong tôi biến thành?Tôi nên sợ anh. Nhưng tôi lại mong anh đến. Mỗi đêm.Tôi bắt đầu tưởng tượng ra gương mặt anh. Bằng những câu thì thầm, bằng nhịp tim đập dồn khi anh đến gần, bằng cả nỗi khát khao được nhìn thấy anh - dù chỉ một lần.Giữa bóng tối của tôi và bóng tối trong anh, liệu tình yêu có thể nảy sinh?Hay tất cả chỉ là một cái bẫy? Một cái chết ngọt ngào được ngụy trang bằng sự dịu dàng đáng ngờ?Một mối tình không mắt. Một kẻ không mặt. Một đêm không lối thoát.Và chỉ có duy nhất một sự thật... đang đợi được lật mở.…