Truyện kể về một nhóm bạn của Tiểu Mai gồm có Thanh Hạ , Lãnh Phong , Hứa Đạt và Tiểu Lôi . 5 người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên , cùng nhau đi học cùng nhau trải qua vui buồn , nhiều cảm xúc lẫn lộn . Đôi lúc có những bất đồng kiến cho 5 người phải khó xử rồi đường ai nấy đi , nhưng sau bao biến cố thì những người bạn dần dần hiểu ra và đồng cảm cho nhau và sau tất cả họ lại quay quần bên nhau như những ngày còn bé . Câu chuyện sẽ xoay quanh cuộc sống của Tiểu Mai và chuyện tình đầy ngọt nào cùng Lãnh Phong cậu bạn thuở nhỏ đầy đáng yêu và cũng đáng ghét .…
Tình là bễ khổ, vậy tình đơn phương là gì...dẫu biết có theo đuổi tới cùng cũng nhận đau khổ, vậy sao lại yêu yêu đến trái tim chai sạn, đau buồn đến nỗi tâm hồn đã chết chỉ còn lại cái thân tàn này ở lại. Tương tư đau khổ như vậy...mà còn thầm thương người thầy của mình, vậy hỏi trên thế gian này còn gì đau khổ hơn? Tình cảm dơ bẩn này đáng ra không nên có, cả người mang theo tình cảm này đáng ra cũng không nên có trên đời này...trút hơi thở cuối cùng trút lời yêu cuối cùng :" em yêu thầy! mãi mãi cũng không đổi thay tạm biệt...tạm biệt..." nhẹ nhõm rồi...…
Trích đoạn 1:Nằm lim dim trên mặt bàn nhìn Khoa, nó thấy Khoa đang giải đề tiếng Anh thoăn thoắt. Cái cậu này...có bằng IELTS cao trót vót rồi mà vẫn cố gắng tới vậy. Mà cũng phải, có bao giờ nó thấy cậu không cố gắng đâu. Cái gì cũng cố, cố học, cố chơi thể thao, hoạt động ngoại khóa, cố ăn, cố giao tiếp, cố cả cười. Đấy vừa nói xong, Khoa quay sang nhìn nó, nở một nụ cười ấm áp như mọi khi:"Đan nghĩ gì mà nhìn tao lâu vậy?""Không có gì, chỉ thắc mắc Khoa có bị lập trình trước không?"Trích đoạn 2:Bức thư chỉ vỏn vẹn 2 dòng:You.You are my good days. Hít một hơi thật sâu, tôi dụi đầu vào lòng Khoa. Hương nước hoa hòa lẫn với mùi nước xả nhàn nhạt, thấm trọn cảm xúc của tôi. Khoa choàng tay ôm tôi, không nói gì cả. Mãi một lúc sau, tôi mới ngẩng lên nhìn Khoa, anh nhìn tôi cười hiền. Nụ cười không còn gượng ép như trước. "Cảm ơn anh vì đã thành thật với cảm xúc của mình"Mắt anh hơi giãn, anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại kéo tôi vào lòng."Anh đã từng nghĩ là mình không thể, cảm ơn em"…
Nếu cuộc đời bạn đang là những chuỗi ngày nhàm chán và đứa em sinh đôi của bạn bỗng trở về cạnh bên, bạn sẽ làm gì? Tôi không biết câu trả lời của bạn ra sao, nhưng tôi biết cô bé Phương Phương 17 tuổi đã lựa chọn như thế nào. Đóng giả làm em trai đi học ư?Nghe hay đấy!Sẽ có chuyện gì xảy ra với Phương Phương, với Đức Phương và những học sinh ở hai ngôi trường mà chị em sinh đôi này đang theo học? Hãy đến với câu chuyện Hoán Đổi Thú Vị để biết thêm bạn nhé.…
"Có những ngày mình buồn mà chẳng cần lý do,có những lúc lòng nhẹ tênh chỉ vì một ánh nắng,và có những dòng viết ra không mong ai trả lời - chỉ là để nhớ rằng mình đã sống thật.Đây là những lát cắt nhỏ của mình:những điều từng giữ kín, những niềm vui rất bé, những nỗi buồn không tên,và cả những ước mơ chỉ dám viết ra, chứ chưa từng nói thành lời.Nếu bạn cũng từng thấy lòng mình chật hẹp,hy vọng nơi này có một khoảng nhỏ cho bạn nghỉ lại một chút. These words don't need an answer. Just a little space to breathe." - Nóevia…
Đồ bệnh hoạn, đồ biến thái, đứa nam không ra nam nữ không ra nữ,... Có bao nhiêu từ ngữ khinh bỉ, nhục mạ, miệt thị, xúc phạm anh đã đều nghe cả. Định kiến là thứ giam hãm tình yêu, cũng là thứ lấy đi tính mạng một người. Chúng ta không thể bên nhau cả đời, anh cũng chẳng thể cho em danh phận. Kiếp sau, mong rằng anh có thể cho em danh phận, cũng có thể sống bên em cả đời. !!GIẢ TƯỞNG GIẢ TƯỞNG GIẢ TƯỢNG!!…
Thật may mắn khi Nguyên không đẩy tôi ra. Thằng bé nó không trả lời lại với tôi câu nào. Tay nó quàng qua vai tôi cứng ngắc biểu hiện cho sự cưỡng ép. Tôi nghe rõ tiếng tim đập nhanh ở lồng ngực nó. Chắc nó đang vô cùng khó chịu vì tự dưng bị một con ất ơ kéo tay đi, chưa hết sốc thì bị ôm một cách chớp nhoáng không kịp trở tay. Ít ra nó không làm tôi bẽ mặt trước mọi người. "10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0. Được rồi, Bảo Vy thắng nhé." Tài nhắc tôi rồi tắt tiếng kêu điện thoại đi.…
Tác phẩm của Đồng Hoa đã kết thúc với cái kết OE. Đây là một cái kết khác, mình và bạn mình viết để thỏa lòng day dứt của chúng mình. Cái kết của Đồng Hoa rất hay, đó là cái kết tất yếu. Thanh xuân qua đi để lại trong lòng ta nhiều vấn vương tiếc nuối. Nói Kỳ Kỳ không có gì tiếc nuối là không đúng, chỉ là cô biết tiếc nuối cũng không có nghĩa lý gì, cô vẫn phải bước về phía trước...Chúng mình với lòng nhiệt huyết tuổi trẻ, chúng mình không muốn có một cái kết dang dở như vậy. Dành tặng các bạn cái kết HE của chúng mình. ❤❤❤…
Văn án :Từ nhỏ đã ngậm thìa vàng ra đời Tang Ny trong nhà có mỏ giàu đến chảy mỡ, nhưng ngày khai giảng đầu tiên, cô lại cự tuyệt Rolls-Royce đưa đón, thu hồi tất cả quần áo hàng hiệu cùng trang sức quý báu, quyết tâm muốn trải nghiệm một chút hạnh phúc bình dị.Nhưng mà không như mong muốn, luôn luôn không cẩn thận để lọt giàu.Trong ngõ nhỏ , Tang Ny nhìn Doãn Thứ mặt vô biểu tình mà giải quyết những đám người sinh sự kia, sau đó che đi cánh tay bị thương, bước chân rời đi. Hắn lạnh lùng nhìn Tang Ny nói: " Thu hồi tất cả lòng thương hại trong mắt cô lại."Tang Ny không hiểu: " Có thể sử dụng tiền giải quyết, tại sao phải động thủ ?"Doãn Thứ: " ... ... như vậy?"Tang Ny móc ra một loạt thẻ đen mà ba ba đưa cho, đưa cho anh: "Cậu cầm đi, về sau đừng đánh nhau, trực tiếp dùng tiền đập chết bọn hắn."Doãn Thứ nhất thời không biết nói gì.* Tin tức hai người ở cùng một chỗ loan truyền nhanh chóng, tất cả mọi người đều đoán con bé nghèo hèn đó sẽ bị Doãn Thứ đá đi bất cứ lúc nào, nữ sinh điều kiện tốt hơn Tang Ny ái mộ Doãn Thứ cứ như tre già măng mọc nhiều vô kể.Cho đến khi bạn thân đến nhà Doãn Thứ, trông thấy cả phòng thiên văn đầy đủ thiết bị.Cảm thán rằng: "Đệch mợ, cái này từ trên xuống dưới chắc chắn phải hơn trăm vạn đi? Quả nhiên là Doãn thiếu, thực bỏ ra vốn không nhỏ."Doãn Thứ trực tiếp thẳng thắn: " Tang Ny tặng."Thậm chí còn thập phần kiêu ngạo: " Cô ấy còn đưa tôi toàn bộ tòa nhà thiên văn."" ... ..."Ngày hôm sau, toàn trường đều truyền một tin tức: "Cứu mạng! Doãn Th…
Có một thiếu nữ từng là tia sáng đẹp mắt.Có một thiếu nữ từng là cơn gió ấm áp.Có một thiếu nữ từng là lá phong thu hoạt bát, đáng yêu.Và có một thiếu nữ đã ra đi vì ĐAU KHỔ và ÁM ẢNH.Thiếu nữ ấy khóa buộc bản thân trên giường bệnh số 2.Linh hồn lãnh đạm và tàn nhẫn, lạnh lẽo và bi thương, tuyệt vọng và thống khổ.Bí ẩn nàng thiếu nữ không phải bí ẩn trường học, mà là một cái gì đó khác.Khác lạ hoàn toàn, và vẹn toàn đáng sợ...…
Thanh xuân là những tháng ngày ngây ngô , trong sáng , nhưng lại vô cùng cháy bỏng chàng trai năm mười tuổi khiến bạn lần đầu biết xấu hổ , biết phân biệt trai gái chàng trai năm mười bảy tuổi là chàng trai cho bạn kỉ niệm cả một đời, là những cháy bỏng , xen lẫn bồng bột nhưng vô cùng chân thành ... khiến cả đời này bạn không thể nào quên chàng trai năm hai bảy tuổi cho bạn cảm giác tin tưởng một người ... Nếu trưởng thành khiến con người ta sợ hãi đến vậy , em không muốn !…
Thể Loại: Ngôn tình ,hài, lãng mạn, sủngTác Giả: Hạ VyTình Trạng: Đang( cố gắng) raCâu chuyện kể về 1 lão đại trong giới hắc đạo lạnh lùng, tàn ác, coi trời bằng vung, là 1 người chỉ cần nghe đến têm cũng khiến người khác e dè và khiếp sợVà...đụng độ 1 cô nhóc vừa tròn 18 tuổi, cô là 1 cô nhóc láu cá, thích làm điều mình muốn nhưng trong 1 lần sơ suất lại bị Lục Cẩn- Cầm đầu Long Bang khống chế và bắt giữ Thương Ngân, chị em tốt của cô, hắnbắt cô đi điều tra và đột nhập vào những khu như bảo tàng,... tìm dữ liệu quan trọng cho mục đích khácVà.. lần này chúng lại bắt cô đột nhập vào Hàn gia để xóa đi dữ liệu cơ mật Cuộc gặp gỡ oan gia và bất ngờ này lại thay đổi cuộc sống sau nayg của cô…
Trên con phố cổ yên tĩnh của thành phố Kyoto xinh đẹp, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, chiếc đồng hồ điện tử nơi góc phố điểm thời gian 00:00am. Cái lạnh bao trùm lên không khí của màn đêm, chàng trai nắm lấy tay cô gái trước mặt, biểu cảm đau đớn, khó khăn thốt ra câu nói nghẹn ngào"Shino, em cứ như vậy...một chút cũng không hối hận sao..!"Người con gái lặng lẽ nhìn chàng trai, khẽ mỉm cười nhợt nhạt, giọng nói như hòa vào đêm tối."Tạm biệt, Ryouta."Có những thứ, đến tận sau này bọn họ mới hiểu ra, có những thứ mãi mãi cũng mất đi. Nhưng dù sao, đó cũng là kí ức tốt đẹp của một con người.…
Thanh xuân của mình, hãy yêu người mình thích, ăn những món mình yêu và làm những việc mà mình muốn. Thanh xuân chỉ có một, thanh xuân của mỗi người là thời khắc không ngừng sai lầm rồi sửa đổi. Có hạnh phúc, có khổ đau. Đây chính là những mảnh vụn cho tuổi thanh xuân bốc đồng của mình...và thời gian trôi nhanh đến mức chúng ta dường như không còn là chính mình nữa. Sống mà, phải vui lên.…
Ngày đầu thu năm 2024Tiết trời mùa thu miền Bắc như nàng thiếu nữ độ xuân thì thật khó đoán, mới sáng nay khi ra đường tôi còn cảm thấy oi nóng nên chỉ mặc một chiếc áo cộc tay. Vậy mà đến chiều tối, khi đang đứng chờ đèn đỏ, những cơn gió heo may xuất hiện luồn qua sau gáy, len lỏi vào lớp áo phông mỏng khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhìn những đám mây trôi lững thững rồi lại hạ góc mắt nhìn về phía bên kia đường, bóng hình quen thuộc ấy lại xuất hiện, tôi không bất ngờ mà chỉ bất giác nở một nụ cười khó coi, cúi đầu nhìn đôi giày đã bạc màu, rồi lại nhìn vào cửa kính bên đường phản chiếu hình ảnh của chính mình.…
Trong cuộc sống, mỗi người rồi sẽ đối diện với muôn vàn khó khăn, nhưng mầm cây trong đất chết mới đáng quý.Nhân vật "tôi" trong truyện không phải mảnh đời đau khổ nhất, nhưng là mảnh đời cố gắng kiếm cả ngày trời điều tốt đẹp duy nhất trong hàng ngànthứ đau khổ mỗi ngày để kiếm ra hạnh phúc!Tôi biết trong cuộc đời ai cũng khó khăn, nhưng thay thì bỏ cuộc thì hãy gắng lên, mỗi lần sinh ra mỗi lần khó, sống cuộc đời mình sao cho có giá trị.Nếu bạn không có ước mơ, hãy để tôi chắp cánh cho bạn. Nếu bạn cảm thấy đau khổ hãy để tôi ôm bạn vào lòng. Thế giới này khó quá, đừng gồng mình nhé, hãy vui vẻ lên nhé!…
Giới thiệu: Là câu chuyện về cuộc đời Lục Lục đại diện cho thế hệ trẻ trong cuộc sống hiện đại. Những suy nghĩ, bế tắc, sự lựa chọn trước ngưỡng cửa trưởng thành. Là mình nhưng không kiểm soát được chính mình, bị tâm ma khống chế, liệu cô có tìm lại được chính mình? Tìm được cuộc sống cô mong muốn?…
Phụ huynh tôi rất nghiêm khắc, họ luôn đề phòng và cấm tôi yêu sớm. Tôi luôn mệt mỏi bởi sự kiểm soát không chỉ về việc cấm yêu đương mà còn là cả trăm thứ khác. Một ngày, tôi gặp Minh Quang, tôi không biết có phải tôi đã thích anh ấy rồi không. Nhưng với những người xung quanh tôi thì việc yêu đương sớm như là một sự sai trái, một lỗi lầm rất nghiêm trọng. - Anh thấy em cũng thích anh mà! Cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ đợi được. - Nếu đấy là em thực sự muốn chọn thì chúng ta đừng nên gặp nhau nữa! Đáng lẽ anh không nên hy vọng gì hết! Phải chăng khi gặp anh ấy muộn hơn tôi sẽ mở lòng hơn khi lựa chọn theo tình cảm của mình?…
Gửi 10 năm thanh xuân, 10 năm thương nhớ, 10 năm của tuổi trẻ, từng bồng bột và bốc đồng vì cái gọi là tình yêu vụng dại. Những dại khờ của năm tháng tuổi trẻ. Gửi em cô gái đã qua rồi cái thời mộng mơ, cái tuổi mà người ta hay nói là ăn chưa no lo chưa tới và giờ khi ngồi ngẫm lại những gì em đã trãi qua chỉ có thể nhoẻn miệng cười mà không thể cất thành lời. Hỏi em có hối tiếc không? Tiếc chứ... Tiếc vì em yêu quá vội và chưa kịp nghĩ suy cho những quyết định của những ngày tháng ấy. Gửi em cô gái đã bước ra từ sự đổ vỡ! ❤️…
Tên truyện : Mèo Nhỏ Ham Chơi Thể loại : học đường, hiện đại,....Tác giả : Phạm Tiểu Hy ( Minn )Số chương : Đang Cập Nhật _________________________________________________Anh và cô chơi thân với nhau từ nhỏ, nhà cô ở kế bên nhà anh nên hai gia đình rất thân thiết, hồi nhỏ cô rất bụ bẫm dễ thương nên anh luôn gọi cô với cái tên Mèo Nhỏ. Rồi một ngày gia đình anh chuyển đi vì vài lý do cá nhân, anh âm thầm cùng gia đình rời đi không nói cho biết vì sợ cô buồn và khóc. Mãi sau này khi lên cấp 3 anh và cô học cùng trường, anh khối trên cô khối dưới tình yêu của họ nảy nỡ từ phúc giây gặp lại nhau.....…