dạo này cảm thấy bản thân hơi bị thiếu thốn hạnh phúc, thiếu thốn niềm vui, và cũng vì mới đọc được cuốn "mình nói gì khi nói về hạnh phúc ?" của rosie nguyễn, nên mình quyết định viết cái nàyviết để nhớ rằng mình vẫn còn nhận được nhiều yêu thương lắm, rằng đời không phải công xưởng sản xuất điều ước nhưng cũng không đến nỗi nào…
Kaoze Azasaki và em gái Naomi bị tấn công và chết.Có cơ hội cuộc sống thứ 2 ở một thế giới khác, họ sẽ làm gì?Teenfic atsm thường thấy thôi. Tác giả viết cho sướng tay và đem reference từ nơi khác về để joke.Ném đá cho nhiều vào.(Để tạm cover đến khi vẽ xong sẽ thay :v)…
Cái bãi rác này là nơi tớ sẽ chứa tất cả tranh và cảm xúc thường ngày của tớ, bởi vì nó cũng là nơi duy nhất dồn nhiều cảm xúc của tớ vào đây nhất. Nếu cậu thấy tiêu đề ( hoặc là mô tả truyện, tên truyện ) nhảm hay khiến cậu không muốn đọc hoặc không tin, làm ơn đừng xem tranh hay là đọc bất cứ thứ gì trong này vì nó rất nhảm và mong cậu đừng đọc cái This Is Garbage lần 2 nếu cậu đã không muốn đọc tiêu đề. Tớ nói thẳng. Và nét tớ nó sẽ thay đổi vào cảm xúc của tớ nếu không tin và không đọc mô tả thì tớ nghĩ cậu đừng đọc tiếp cho mỏi mắt làm gì.…
Từ một phút lên cơn, tập tành des ảnh, cái Artbook này ra đời =))Nhận design bìa truyện nhé các cậu :3 Ai lấy của tớ nhớ ghi credit nha =)))From Lily, with lav.…
Hồi cấp hai tôi từng mơ trở thành Kpop star, rằng bằng một cách nào đó tôi là con rơi con rớt của những ông trùm âm nhạc, họ mang tôi sang Hàn Quốc để tôi được debut làm đàn em của EXO, sau đấy chúng tôi sẽ cùng nhau tạo nên một câu chuyện tình yêu đẹp nhất đất nước. Tôi lớn dần lên và chấp nhận sự thật rằng mình không thể trở thành idol, tuy nhiên, tôi vẫn là idol theo một hướng nào đó, idol thị phi. Câu chuyện với Việt chỉ là phát súng khai màn của cuộc đời đầy rẫy những lời bàn tán chê bai, nói theo ngôn ngữ phổ thông của thời đại thì là drama ngập họng. Sau đó, trên đường đời va vấp, tôi còn ngã vào những bể drama lớn hơn, shock hơn với những cú cua vỡ cả một chồng mũ bảo hiểm, để rồi hai mươi hai tuổi, lúc sếp đang ngồi vừa cười vừa mếu vừa chửi tục về việc cấp bách của công ty, tôi - thư kí chạy vặt của sếp, miệng lén ngáp trong khẩu trang còn tay trộm gõ những chữ đầu tiên. Tôi cá là nó đủ dài để viết được ít nhất bốn mươi chương nữa, nhưng chính tôi đủ thời gian và kiên nhẫn để gõ bằng đó hay không thì không chắc. Sau đây tôi xin phép được bắt đầu kể về cuộc đời của mình.…