12 con người...12 tính cách...12 ước mơ...Tụ họp về một nơi mang tên LỚP HỌC HUYỀN THOẠI " Chúng em không biết cái huyền thoại mà thầy cô hay nhắc tới là gì. Chúng em cũng không biết "họ" là ai. Cho nên mong thầy cô đừng nhìn chúng em với ánh mắt khinh bỉ như vậy. Nhưng mà nếu thầy cô muốn, chúng em sẽ chứng minh cho thầy cô thấy... HUYỀN THOẠI KHÔNG CHỈ CÓ MỘT VÀ CHÚNG EM SẼ LÀM NÊN HUYỀN THOẠI MỘT LẦN NỮA!!!! "…
Truyện được lấy ý tưởng từ những bài hát (tùy theo từng chap)Nhân vật hư cấu không liên quan đến cp ngoài đời.Truyện chứa nhiều từ ngữ tục tĩu.Không bình luận xấu về nhân vật.Spam=block!!!LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN!!!!!!!…
ĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN MÀ MÌNH VIẾT TỪ HỒI 10T LẬN A!!!CŨNG KHÔNG CÓ GÌ GỌI LÀ NGỌT LẮM,CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN CỌC ĐI TÌM TRÂU CỦA NGUYÊN NGUYÊN NHÀ TA THÔI Ạ!!MONG CÁC CỎ ỦNG HỘ!!!Thể loại:Tự nghĩ,hường,có chút ngượcÔn nhu công x Tiểu manh thụ,vườn trường,HE…
Văn Án: Lại một ngày nữa trôi qua, và thêm một câu chuyện nữa khắc khoải trong lòng.Giá như tôi gặp em sớm hơn, có lẽ tình cảm này sẽ không vội vã đến vậy.Giá như tôi tìm thấy em sớm hơn, để trong mắt em, chỉ có tôi mà thôi.Giá như tôi yêu em sớm hơn, hơn tất cả những xúc cảm này trong trái tim tôi.Tôi nhớ em đến mức không thể diễn tả nổi, hơn cả những gì em từng biết.Tôi yêu em đến độ không thể nào đo đếm, hơn cả những gì em đã thấy.Giá như cuộc đời tôi giống như cuốn sách này, chỉ cần một dòng chữ, tôi đã gặp em, yêu em.Giá như cuộc đời tôi giống như ngòi bút, yêu em qua từng lời thương nhớ, những nét mực hồng.Giá như tôi là món quà, em sẽ chẳng bao giờ từ chối đón nhận mỗi sáng mai.Giá như những trang đời cũng như trang sách, có thể lật lại mỗi khi lỡ tay viết sai một dòng. Có lẽ khi đó, tôi đã sửa từng lời vụng về, từng bước chậm trễ khi đến bên em. Tôi ước, chỉ một lần, được cùng em đi qua những con đường vắng lặng vào buổi sớm mai, nhìn ánh mặt trời từ từ soi sáng đôi mắt em, như thể chỉ muốn ngắm nhìn em mà thôi. Giá như tôi là cơn gió, tôi sẽ len lỏi vào từng khoảnh khắc trong cuộc sống của em, mơn man làn tóc, ve vuốt bờ môi. Tôi sẽ bên em ngay cả khi em không nhận ra, như một sự hiện diện âm thầm nhưng không bao giờ rời xa.Và giá như em có thể hiểu rằng, tôi sẽ mãi là kẻ lặng thầm, yêu em bằng cả những điều em không nhìn thấy, thương nhớ đến cả khi giấc mơ đã phai màu. Tôi sẽ là kẻ đứng trong bóng tối, ngắm nhìn em tỏa sáng, hạnh phúc chỉ vì được yêu em, dù chỉ…
"Hãy nói tôi nghe, điều gì khiến cậu trở nên nhạy cảm đến thế? - Cậu ta từng hỏi tôi như vậy đấy!"" Cậu ta khiến tôi luôn là chính tôi, thậm chí đã vô tình bộc phát ra nhiều thứ tôi chưa bao giờ thử - thậm chí là về chính tôi!Không biết được rằng, cậu ta đã khiến tôi cảm thấy, tự ti theo một cảm xúc khác, khi cảm thấy mình thực sự không thể với tới những điều quá cao sang, ở bên cậu ta, có thể tự do là chính mình, nhưng tại sao? Tại sao tôi lại tức giận, một cách vô cùng trẻ con!?".................................................. Dưới bầu trời thu, luôn có cảm giác hắn vẫn luôn bên cạnh, vẫn là hình ảnh đáng ghét đó, nhưng khóe mắt cay cay, tại sao lại thế? Thẫn thờ nhìn trời thu, thu đẹp lắm, nhưng nắng hạ đã dần nhạt phai"Tôi lại thua rồi, thực ra chưa bao giờ thắng một cách đúng nghĩa"…
Truyện kể về tính cách của một nhóm trẻ ở nông thôn xoay quanh về bề ngoài và tính cách của nhân vật chính Bá Hùng và đám bạn Tri kỉ từ bé. Diễn biến câu chuyện sẽ được mình minh họa trong câu chuyện này các bạn nhớ đọc nhé!Và bình luận để mình tiếp thu và viết hay hơn xin chân thành cảm ơn nhé!…
Rosie sinh ra vào gia đình giàu có ở Losangerles. Cô ấy từ khi sinh ra rất thông mình giống như bố của mình vậy. Nhưng mẹ của cô ta thì là một người khác hoàn toàn. Mẹ của Rosie luôn dành tất cả thời gian lo cho ngoại hình của mình. Nhưng hết hè, cũng là thời gian Rosie đi học trở lại, mẹ cô ấy nhất quyết đưa cô ấy đi học. Vì bố nói nên cô ấy đành đồng ý. Rosie chờ cả tiếng nhưng vẫn chưa thấy mẹ mình ra. Kết quả mẹ của cô ấy đã làm Rosie đi học muộn vào đầu năm. Vào ngày sinh nhật của Rosie, mọi người đến rất đông nhưng mọi người chỉ chú ý đến mẹ của cô ấy.…
Việc gặp cậu vào 10 năm trước chính là khoảng khắc đẹp nhất của cuộc đời tớ. Được nắm tay cậu đi suốt cuộc đời này là mục tiêu cả đời mà tớ hướng đến. Giữ mãi nụ cười và mang lại hạnh phúc cho cậu là trách nhiệm của tớ. Và bí mật lớn nhất của cuộc đời tớ là thích cậu.…
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ máu chó, nơi vai chính công sẽ bỏ rơi vị hôn phu để chạy theo thụ chính mềm mại yếu đuối.Còn tôi?Tôi chính là vai phụ phản diện - người bị đá trước truyền thông, thân bại danh liệt, cuối cùng chết không ai nhớ.Tưởng đâu xuyên nhầm truyện là xui, ai ngờ xui thật.Nhưng rồi tôi thử gọi một tiếng:"Anh Trạm~"Phản diện tổng tài lạnh lùng đột nhiên khựng lại. Tai đỏ, mặt nóng, bước chân cũng loạng choạng.Từ giây phút ấy, mọi thứ lệch khỏi kịch bản.Phản diện không đá tôi.Phản diện giữ tôi ngủ chung.Phản diện uống trà sữa tôi mua.Phản diện ghen vì tôi cười với người khác.Và khi tôi hỏi một câu đơn giản:"Anh có ổn không?"Anh ấy khẽ dựa vào vai tôi, thì thầm:"Khi em ở đây... anh mới thấy mình không cần gồng lên nữa."Thế là, một câu chuyện mà lẽ ra tôi phải chết sớm, lại trở thành hành trình yêu lại phản diện, kéo anh ra khỏi vận mệnh đau thương - rồi... kéo luôn trái tim anh về phía tôi.…