Jungkook và Taehuyng là 2 anh em nhưng không phải ruột thịt do trước đây Jungkook được nhận nuôi từ cô nhi viện. Taehuyng yêu Jungkook từ lâu nhưng không dám thổ. Rồi một chuyện đã xảy ra. Couple: Vkook Nhân vật phụ: Min Yoongi, Choi Hara và một số nhân vật khác.…
Một cô gái mang sứ mệnh từ hành tinh khác đến Trái Đất. Một cô gái không biết gì về Trái Đất phải mang một nhiệm vụ vô cùng cao cả để giải cứu hành tinh mẹ. Trong chuyến hành trình giải cứu quê hương của mình, cô đã gặp một chàng trai. Anh là một chàng ca sĩ điển trai, tốt bụng ,chưa bao giờ yêu ai và vô tình gặp cô, anh đã nghe được tiếng gọi của tình yêu. Nhưng khi biết cô không phải là con người, anh sẽ ra sao??? Còn cô, cô không biết yêu là gì, nhưng khi gặp anh, mọi thứ như thay đổi, nhưng cô không thể ở bên anh mãi được, cô sẽ ứng sử ra sao???…
"Một năm học. Một lớp học. Một khoảng cách tưởng như nhỏ xíu... lại khiến tim ai đó rung lên."Ngọc Minh chưa từng nghĩ rằng năm lớp 11 sẽ có gì đặc biệt. Vẫn là những ngày học bài đến khuya, những buổi kiểm tra bất chợt, những lần dở khóc dở cười vì điểm số và áp lực thi cử. Nhưng rồi một vài thứ bắt đầu xáo trộn - một ánh mắt lướt qua nơi bàn cuối, một tin nhắn gửi nhầm, một lần vô tình chạm vai giữa hành lang chật hẹp.Gia Bảo không thích những thứ phức tạp, nhất là khi nó bắt đầu từ một người cứ mãi lặng lẽ như Ngọc Minh. Nhưng giữa vô vàn những tiếng cười, tranh cãi, trách móc và lặng thinh... cậu bắt đầu hiểu rằng có những điều không cần nói ra thành lời - vẫn đủ để khiến một ngày trở nên khác biệt.Câu chuyện không phải là một bản tình ca lãng mạn, cũng không phải là một cuốn nhật ký ướt át. Mà là về một tuổi trẻ ngốc nghếch, vụng về nhưng không kém phần rực rỡ. Và biết đâu, bạn sẽ tìm thấy một phần của chính mình giữa những dòng chữ này.…
Tag: hiện đại, healing, HE."It's been a couple years since I've seen your face. Wondering what you're up to now..."Giọng hát của Nhạc Thanh vang lên giữa màn đêm vắng lặng mà không ai lên tiếng cũng chẳng ai lắng nghe. Cậu ngồi thẩn thơ ở đó, nơi tầng cao chẳng có một bóng người. Thời điểm này vào đầu xuân xe cộ chẳng mấy tập nập như những ngày trước nhưng cái ấm hình như vẫn chưa tới. Ngồi trên này cậu cảm thấy lạnh thấu xương, chiếc áo khoác che chắn hình như chẳng phát huy được chút tác dụng nào."Này!""Cậu định làm gì trên đó! Đi xuống mau! Vác cây đàn của cậu xuống còn nếu không tôi báo cảnh sát đến đấy!" Nếu là người ở khu này chắc hẳn chẳng còn xa lạ gì với người này, đã năm năm vẫn luôn một kiểu. Hễ đến giao thừa là lại vác cây đàn lên tầng cao nhất ngồi nói chuyện một mình. Có người cũng quen nhưng có người cũng lo sợ, sợ xảy ra chuyện gì đó không lành. Cũng sợ ngay đêm giao thừa nhìn dòng người không còn tấp nập, nhà ai ai cũng sáng đèn quây quần bên mâm cơm thì cậu thanh niên này lại chạnh lòng mà nghĩ quẩn rồi nhảy xuống. Những người đơn độc thường nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, chẳng ai hiểu được họ mà có chăng họ cũng chẳng hiểu được chính mình.Nghe tiếng hét của người kia anh cầm lấy cây đàn bước xuống, vẫy tay với khoảng không rồi rời khỏi đó. Anh phải về, phải về nhà tìm chút hơi ấm còn sót lại của người kia thôi.…