
Tâm sự của kẻ đơn phương
chuyện cuối…
![[all phong] viết cho ánh trăng sáng của tôi](https://truyentop.pro/images/all-phong-viet-cho-anh-trang-sang-cua-toi-374717748.webp)
[all phong] viết cho ánh trăng sáng của tôi
ooc, ngắn dài có đủ, linh tinh cp... thèm quá nên tự đẻ :)))…

BẠN THÂN À! YÊU NHAU ĐI - Mèo Lười
Đọc rồi biết keke…

Tự đọc
Tự up tự đọc…

uỷ uỷ
ybyuu…

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên)
Chương mở đầu: Khởi đầuKiếp trước, nàng và hắn kết duyên, lập giao ước hoà hữu giữa Thuỷ Quốc và Nguyệt Quốc. Nàng - công chúa Nguyệt Quốc - những mong có thể trải qua những ngày tháng ấm êm, hạnh phúc. Vậy mà hắn lừa gạt nàng, hạ độc giết chết hai tướng giỏi của vua cha rồi đem quân đội của Thuỷ Quốc kéo sang giao chiến. Do không được phòng bị, lại mất đi người thân cận, đến phút cuối khi quân giặc kéo đến kinh thành, vua cha cấp nàng một chiến mã, dặn nàng mau chạy về phương Nam, chớ quay đầu lại. Nàng đau đớn, nhục nhã, một thân nữ nhi chỉ trong một phút yếu lòng mà bị lừa, cả cơ đồ vua cha đã gây dựng vì nàng mà phút chốc sụp đổ, giữa đường qua bến Minh Giang, trầm mình xuống sông tự vẫn.Cả đời này, nàng căm hận hắn.Nước sông man mác thấm vào da thịt nàng, giữa dòng, có nữ tử áo trắng xinh đẹp tựa Hằng Nga cứ thế chìm dần, chìm dần xuống đáy. Nàng mê man, không gian trước mắt trở nên mờ ảo, sau cùng là một khoảng không trắng xoá hiện ra trước mắt nàng.Nàng được trở lại quá khứ, vào ngày đại hôn. Nàng hoảng sợ, chạy trốn. Hắn mang quân lính bắt nàng lại, bá đạo đe dọa bên tai nàng.Hắn đưa nàng đến Thuỷ Quốc. Chuyến đi này chỉ tồn tại quá nhiều đau khổ, bi thương, nàng còn có lối thoát nào chăng?…

𝐌𝐞𝐦𝐨𝐫𝐲
Những kỉ niệm là thứ duy nhất vẫn còn tồn tại, họ đã đi rồi, dù đã từng rất thân thiết cứ ngỡ như sẽ cùng nhau đi tiếp trên chặng đường sắp tới nhưng lại không còn nữa. Có luyến tiếc, hối hận tới mấy thì cũng chẳng thể quay lại khoảng thời gian còn bên nhau nữa. Dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể níu kéo chỉ còn cách buôn tay. Nếu cứ buồn mãi thì cũng chẳng được gì, thay vào đó hãy nhìn về phía trước và đi tiếp . Rồi bạn sẽ hạnh phúc chỉ là không có họ ở bên cạnh, bạn sẽ cảm thấy hối tiếc về những kí ức tươi đẹp ấy "giá như thời gian của thể quay lại khoảnh khắc ấy thì hai đứa có khi đã hạnh phúc". Nhưng đó không phải là sự kết thúc, đó là sự bắt đầu ! Dần dần bạn sẽ học cách chấp nhận và biết trân trọng hơn với những gì mình đang có.…

Năm Tháng Vội Vã
Cuốn truyện không phải là câu chuyện ngôn tình đẫm nước mắt,cũng không mang màu sắc sinh động của đô thị.Tác phẩm đơn giản chỉ là những dòng cảm xúc ta viết nên để kể về 1 thời thanh xuân tươi đẹp,nó giống như những thước phim ấn tượng nhất trong bộ phim kể về cuộc đời.Thời gian và con người luôn song hành với nhau,thời gian trôi đi và con người cũng sẽ già đi.Để đến 1 lúc nào đó,biến cố phát sinh trong cuộc đời tưởng chừng như bình lặng.Giâp phút ấy,ta chợt phát hiện ra đã từng bỏ lỡ rất nhiều thứ. Ký ức về quãng thời gian thanh xuân,về những năm tháng đẹp nhất của đời người.Ta phát hiện ra bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều đáng quý.Những kỷ niệm ngọt ngào ta từng xem là rác rưởi....những con người ta đã từng bỏ lỡ để rồi phải hối tiếc...,,và cả những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm ta lại tưởng như chỉ là duyên bèo nước.Mọi thứ đã qua đi không thể tìm lại,nhưng nếu phép màu chợt đến mang ta trở về xuất phát điểm ban đầu,được sống lại trong tuổi thanh xuân đầy ắp mơ mộng.Đối mặt với những chuyện đã qua,gặp lại những con người đã từng đến và đi trong đời ta.Liệu ta vẫn sẽ bước tiếp trên lối cũ hay quyết tâm tìm lối đi riêng,ngã rẽ mới cho cuộc đời này. Từ cốt truyện,nhân vật đến từng câu chữ đều rất bình dị,gần gũi.Thông qua bộ truyện là 1 thông điệp nhẹ nhàng gửi tới những ai đã và đang sống trong những năm tháng tuổi trẻ....Đời người chỉ có 1,thanh xuân cũng là duy nhất....Trong những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người ta hãy sống sao cho ý nghĩa....Hãy l…

Trăm Hoa Về Cùng Một Mối - Gặp Nhau Trong Những Năm Tháng Bình Yên
Năm ấy, cô 11 tuổi, anh 12 tuổi.Năm ấy, anh theo đuổi cô, cô ngầm đồng ý, hai người quen nhau 3 năm.Năm ấy, cô bị cha cô phát hiện đi chơi với anh, cô bị cha cô đánh thừa sống thiếu chết, nhưng vẫn muốn bên cạnh anh.Năm ấy, cô nói lời chia tay anh, cô nghĩ nên để hai người có thời gian để cô có thể tìm cách lấy được tự do, có thể cùng anh quay lại với nhau.Năm ấy, anh nài nỉ xin cô hai lần ba lượt quen nhau lại, cô vì sợ ba cô làm khó dễ anh nên cương quyết không quay lại.Năm ấy, nghe tin anh quen người khác, nhưng cô vẫn không từ bỏ hy vọng anh vẫn còn thích cô.Năm ấy, cô biết được tin anh quen người chị em tốt của cô, cô đã bắt đầu tàn lụi hy vọng muốn quay lại bên anh. Nhưng, bạn anh bảo với cô: Hai người họ chỉ quen chơi. Ngọn lửa đang lụi tàn lại bắt đầu bùng cháy hi vọng.Giờ đây, cô đã có được tự do mình muốn, cô nghĩ anh sẽ đợi cô, nhưng......Hóa ra số phận lại thật trêu ngươi....... Hiện nay, anh đã có người mới, còn cô mãi chìm đắm trong kỉ niệm ngày ấy.Lúc anh muốn quay lại, cô kiên quyết không đồng ý, đến lúc cô muốn quay lại, anh đã có người yêu.Thì ra tình yêu của cô và anh cũng giống như đóa hoa bỉ ngạn: "Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên...Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệpNguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,Có hoa không lá, có lá…