Phong lưu tiêu diêu hầu
…
Quan điểm lệch lạc so với xã hội…
Tôi....đã chết rồi,từ rất rất lâu trước kia...đã...chết.…
Trong cuộc sống nhỏ của tớ, chỉ có sách vở, đề thi và những con số đi cùng công thức Vật lý. Nó khô khan, cứng nhắc và vô cảm một cách lạ kì... Điều này đến mãi khi lớn lên tớ mới nhận ra. Nhưng cậu biết không? Cho đến khi cậu bước vào cuộc đời tớ bằng con đường sỏi đá nhưng lại được chính tay cậu trải thảm đỏ, tớ phát hiện ra, niềm vui của tớ không còn là điểm cao, là giấy khen, là thành tích hay là những cuốn sách Vật lý nữa. Mà niềm vui còn là những ngày tháng bên cậu làm những trò con bò, những ngày tháng bắt đầu trở nên mất kiểm soát để phá phách, hay những ngày mình cùng cậu hò hét trong giấc mộng của tuổi trẻ, là những ngày chạy trong cơn mưa nước mắt của những nỗi buồn trung học... "Cơn mưa" to nhất thanh xuân ấy, tớ đã ngu ngơ hỏi cậu tình yêu là gì vậy."Là gì á? Mày nắm lấy tay của tao đi! Rồi mày sẽ hiểu tình yêu là gì."…
Một khi đã đi cùng đường thì chẳng ai muốn chia xa Nhưng một khi đã từ bỏ thì chẳng thể níu lại được.Cũng chẳng ai muốn vậy!! Nhưng tình đã bay thì chẳng thể với lại được.Nhưng rồi sẽ có một ngày... ta tìm được một người đi cùng con đường đến hết đời.…
"Câu chính là một vết nhơ trong cuộc đời vốn hạnh phúc của em ấy""Nếu hẹn hò cùng anh em sẽ không thể đón lễ tình nhân cả đời.""Cả cuộc đời này, tôi cũng sẽ không buông tha cho em""Jungkook khóc vì cậu cậu thấy dưới đôi mắt ấy là tấm chân tình đã cạn khô mất rồi"____________________________Thể loại: đam mĩ, ngược, sủng, HE16+…