Một lúc sau , tôi mới dám ngẩng đầu lên . Anh Đăng vẫn nhìn tôi - ánh mắt không chứa sự thương hại , không ái ngại . Chỉ là một chút yên lặng , đủ để tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút .Anh nói khẽ ." Em không cần phải gồng mình để làm cho người khác yên lặng . Chỉ cần là em - vậy là đủ khiến người ta nể phục rồi ."Lâu lắm rồi , tôi mới thấy ... bản thân dám đối diện với chính nỗi đau của mình .…
Năm 2019, tôi thích một người, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, học Công nghệ thông tin đại học Bách Khoa Hà Nội. Buổi tối hôm đó, tôi uống say, mở chặn tin nhắn cho Lam Phong, câu đầu tiên cậu ta nhắn cho tôi: "Chị yêu ơi, sao hôm qua chị khóc thế? Sao hôm qua đòi uống bia? Sao hôm qua chặn tin nhắn của em?" "Chuyện của tao liên quan gì đến mày?""Em thích vậy đấy, em thích quan tâm chị đấy, em thích chị đấy." Tôi không tin lời Lam Phong nói, cậu ta chỉ muốn theo đuổi Gia Nghi nên mới nói chuyện với tôi mà thôi. Ba phút sau, tôi gọi điện chửi cho cậu ta một trận còn nói thích người khác nữa.…
"Đầu vàng, liệu có phải là em không?""Đầu hồng, em nhớ anh.""Làm ơn, đừng yêu tôi!""Dòng nước ấm áp của em sẽ làm tan chảy vỏ bọc băng giá trong trái tim anh.""Nó là minh chứng cho tình yêu của chúng ta.""Tình yêu anh dành cho em sẽ không bao giờ đổi thay.""Cục sắt giờ đây đã biết rung động rồi.""Mọt sách à, em ăn nát trái tim tôi rồi."--------------------- °Lưu ý: Câu trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ của nhân vật.°Tác giả: MIMOYA °Rating: K+°Tình trạng: Đã hoàn thành.°Truyện nói về Nalu, Jerza, Gruvia, Gale, Miraxus và Rowen (Fairy Tail). °Nhân vật phản diện: không có.°Nếu các bạn thấy mình viết không tồi nhớ bình chọn cho mình nhé.°Cảm ơn!…
Nếu các cậu thích nhẹ nhàng, thì yah, các cậu tới đúng chỗ rồi! Tên:Đường Ngọt Cao TrungTác giả : Thẩm Nhã NguyệtThể loại : Teenfic, 12 chòm sao, học đường, fanficRating: Truyện không drama, chỉ có ngọt hơn không có ngọt nhất!Thành tựu nhỏ xinh:18/3/2020: #1 hocduong…
⚠️ textfic - văn xuôi/ lowercase❗️có chửi tục, cân nhắc❗️ câu truyện kể về cuộc sống thường ngày và chuyện tình được theo đuổi của sinh viên năm 3 ngành thiết kế đồ hoạ, choi yeonjun.…
Tác giả: Quả Mận Nhỏ (tạm gọi)Editor: Lessi Thể loại: EABO, ngôn tình, nữ công nam thụ, 1x1, ngọt, HE, hiện đại, học đường,...Bản gốc của truyện chưa được đăng trên bất cứ nền tảng nào ở Trung Quốc, bản dịch chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @Damoclessi_97, truyện đã có sự cho phép chuyển ngữ của tác giả.…
"Một câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước với những tình tiết vụn vặt xoay xung quanh tình bạn, tình yêu gia đình và những rung động đầu đời..." ---- Anh cũng không biết từ lúc nào... Chỉ là, anh thích nhìn em ngồi tỉ mẩn đào hầm cho kiến, thích nhìn em nhảy nhót trêu con chó nhà hàng xóm rồi lại cắp mông chạy té khói khi nó bị tuột xích. Thích nhìn em chơi đồ hàng, ép anh và thằng Tùng ăn lá me đất cho bằng được. Thích nhìn em mặc áo của bố, giả làm bác sĩ tâm thần, cột chân cột tay con mèo lại để rồi bị nó cào cho hai phát, sưng vêu mặt. Anh thích em mỗi lần giận anh, lại mò ra vườn, vẽ bậy lên tường: "Đồ Đông chó, đồ chó Đông"... Thích em mỗi sáng nở nụ cười, chào con Rô trước khi đi học. Thích cách em quan tâm đến người khác, không vồ vập, không ồn ào, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, cho họ biết sự tồn tại của em, thích cả lúc em rơm rớm nước mắt, mếu máo nói với anh: "Chết em rồi anh Đông ơi..." Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, khe khẽ cười, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp. - Có lẽ... từ những cái thích nhỏ nhặt ấy, ngày này qua tháng khác đã tích thành cái thích to lớn, đủ để tạo thành lí do anh thích em...-------------*NOTE: Truyện bắt đầu viết từ năm 2012, 2013 gì đó (Chẳng nhớ chính xác nữa vì lâu quá rồi), cũng đã 6,7 tuổi có lẻ nên mong không bạn nào cmt kiểu sao giống truyện A, truyện B... thế? Block thẳng cánh đấy. Xin cảm ơn!…
- Này, ngoại trừ "hàng xóm" ra, em không thể cho anh danh phận gì khác à? Anh buồn đấy nhé...!Anh trai nhà bên cầm chổi (giả vờ) quét đường, thập thò đứng ngoài cổng nhìn vào sân nhà tôi hỏi một câu như thế, bộ dạng lén lút như làm gì đó mờ ám.Nhưng mà anh ơi...Tôi dốc sức ra hiệu rằng phụ huynh đang đứng chăm cây, tập thể dục ở ngay góc sân cách tôi ba mét, anh đừng nói nữa làm ơn!Hà Gia Việt làm mặt khó hiểu rồi bỏ ngoài mắt ngoài tai những tín hiệu từ tôi, lại tiếp tục giọng điệu hờn dỗi sởn da gà của anh: - Hôn cũng hôn rồi, nụ hôn đầu của anh đấy. Đông Vũ Gia Thy không muốn chịu trách nhiệm à?Tôi sửng sốt, mồ hôi chảy ròng ròng liếc sang một góc 45 độ... Không kịp nữa rồi! Ánh mắt anh chị phụ huynh nhìn tôi ngập tràn hóng hớt ngạc nhiên xen lẫn cả... vui mừng phấn khởi?- Anh tránh ra đi, chỗ nhà em đổ rác mà!- Đổ rác xong thì đổ anh nhé? - Chỗ đó không sạch đâu, anh quét lại đoạn đường ấy đi!Đừng bận tâm em nữa...!- Đúng là không sạch, hơi lắm đinh, em vào nhà lấy chổi rồi anh và Thy cùng "quét-đinh" (wedding) nha?*** Truyện đăng tùy cảm xúc, không dài, không ngược.Bìa: CanvaEdited by @Cammmnee.11.11.2022Cammmnee.…
Không thể tin được rằng ở cái thế kỷ 21 này rồi mà vẫn còn tồn tại cái chuyện hứa hôn từ bé???Ừ thì cứ cho là có đi, nhưng cùng lắm là bị sắp đặt từ lúc mới sinh ra, còn không thì từ thời bố mẹ tự hứa với nhau, hoặc xa lắm là bị hứa từ thời ông bà là cùng.Đằng này đáng thương cho hai đứa bé, từ gần 100 năm trước khi chúng ra đời thì đã bị các cụ trong nhà tự ý nối dây tơ hồng lại với nhau."Ngày xưa mày bảo nhất định không để người lớn sắp xếp cuộc đời mình rồi cơ mà?" Mai Anh há hốc mồm nhìn thằng hàng xóm đang ôm bó hoa đứng trước mặt mình.Hải Ninh khẽ mỉm cười:"Ừ thì... ai bảo sắp xếp của người lớn cũng trùng với sắp xếp của tao, biết thế nào được?"…
[Trích]Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi thầm nghĩ có lẽ Khánh Duy đã ngủ. Nhưng gần mười phút sau, cậu ta lại bất ngờ lên tiếng."Có nhớ tôi từng nói với cậu không?""Nói gì?""Ở bên cạnh tôi cậu chỉ có thể gặp toàn may mắn.""Đến một ngày vận may đó hết thì sao?""Thì tôi sẽ tạo ra cho cậu.""Đến một ngày cậu không còn khả năng đó nữa thì sao?"Khánh Duy im lặng,một lúc lâu sau nó mới nói tiếp."Thì sẽ gom tặng cậu tất cả may mắn mà đời này tôi có, được chưa?"____20/1/202414/2/2024…
Tên truyện: Cốt truyện tôi viết thành sự thậtTác giả: Bản Lật TửTình trạng: Hoàn thànhVăn án:Tạ Chiêu là biên kịch lớn không xứng có tóc.Vì phát tiết áp lực công việc mang đến, cô dùng một tài khoản phụ vô cùng bí ẩn viết những câu chuyện xảy ra xung quanh mình thành tiểu thuyết. Nhưng dần dà, cô nhận ra sự việc không đúng lắm.Cô viết nhà phát hành nào đó ngoại tình bị vợ đánh vỡ đầu, qua mấy ngày, nhà phát hành này thật sự bị vợ đánh vỡ đầu.Cô viết bên A suốt ngày bắt cô sửa bản thảo rụng tóc, qua mấy ngày, bên A thật sự trọc đầu.Cô viết lưu lượng ngang ngược nào đó sụp đổ hình thường, qua mấy ngày, lưu lượng nào đó thật sự bị đào ra thương tích đầy mình trên mạng.Tạ Chiêu: ...Bàn phím của tôi từng khai quang rồi?Ngày nào đó, một hàng dài đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen đeo kính râm bước từ trên xe xuống ngăn Tạ Chiêu trước cửa toà nhà.Tạ Chiêu cho rằng mình chọc phải tổ chức gì ghê gớm, ai ngờ những người đàn ông vạm vỡ này bỗng nhiên lấy mấy vali tiền ra, xếp hàng quỳ "bịch" một tiếng trước mặt cô: "Xin cô cứu cậu chủ của chúng tôi!"Tạ Chiêu: ...?…
Thanh Xuân này, tôi lỡ trao tay cho cậu ấyTrao tay rồi đâu thể lấy lại thời vẹn nguyênLấy lại rồi cũng chẳng thể trao cho người khácVì Thanh Xuân đã nhuộm một màu xanh rất xanhCậu ấy là màu xanh.=============Truyện: Thanh Xuân này, tôi lỡ trao tay cho cậu ấyMain: Thiên Yết - Song Ngữ - Xử NữTình Trạng: Đang Viết (hứa sẽ chăm chỉ nếu các bạn chăm đọc - like - cmt cổ vũ)Cảnh báo: 18+Tác giả: PigMat==Dưới đây sẽ là phần phỏng vấn các nhận vật==Song Ngư là...?Thiên Bình's interview: Song Ngư khờ lắm. Nó chỉ biết đến một thứ cảm xúc duy nhất là thứ dành cho Thiên Yết. Cả thanh xuân, chỉ nhất nhất dõi theo người ta. Chẳng cần biết người ta có quay lại nhìn. Chỉ phía trước luôn có cậu ấy, là đủ.Xử Nữ's interview: Tôi muốn một lần được yêu Thiên Yết như cách Song Ngư dành cho anh ấy. Nó thật thuần khiết, không như thứ tình yêu mệt mỏi mà chúng tôi (Xử Nữ - Thiên Yết) từng mang.Thiên Yết's interview: Màu xanhSong Ngữ's interview: Em á. Em là Song Ngư. Xanh một màu rất xanh.…
Ann - giáo viên vừa mới vào nghề đã bị nữ sinh của mình là Cheer ăn sạch. Vậy hai người phụ nữ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây. Cái kết nào sẽ đến với cặp "cô trò" này. Là nụ cười hay nước mắt?…
Độ tuổi phù hợp: 16+"Có tôi chống lưng rồi, cậu còn sợ gì nữa?""Nếu tớ nói cậu chống không nổi thì sao?""Chống không nổi thì tôi dùng cả cái mạng này bảo vệ cậu."…
Trong chuyến xe buýt đến trường mới, Ánh Nguyệt nghe được cuộc trò chuyện của Minh Nhật với đám bạn của mình.Cái chiến tích đậm mùi cờ đỏ trap con bé hoa khôi kém tuổi nghe thật ngứa tai làm sao. Ánh Nguyệt dặn lòng không nên dây dưa vào mấy đứa như vậy, và nó cầu trời đừng gặp lại thằng đẹp trai bảnh tỏn đó.Nhưng câu chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của nó. Từ chung trường, đến chung lớp, rồi chung bàn, quá đáng hơn là chung nhà, thậm chí là đứng chung trên lễ đường và hứa sẽ bên nhau suốt đời.Lạ nhỉ! Ánh Nguyệt cũng chẳng hiểu ngoài cái đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, tinh tế, chu đáo, tốt bụng, học giỏi, biết võ thì Minh Nhật có gì mà thu hút được nó nữa.Hay do Mặt Trăng với Mặt Trời hút nhau nhỉ? Ý nó là "nhật thực toàn phần".... Tiếc là nhật thực sẽ không kéo dài mãi đâu. Nhưng Nhật với Nguyệt thì có thể."Tìm mua để gặp lại cặp đôi Nhật Nguyệt nhé!______Chương đầu: Đầu tháng 12/2023Chương cuối: 2/3/2024 21h30…
Thể loại : 1x1 , Hắc hóa , đồng nhân , tình cảm ,ngôn tình , ...Cp : Sanzu Tôi tên là Tô Linh , một nữ sinh cấp 2 bình thường như bao đồng bàn trang lứa khác . Nhan sắc tâm trung thuận mắt nhìn , thành tích học tập thì tồi tệ bị đì xuống lớp E . Duy chỉ có điều bất thường là ở bạn trai tôi ...phải bạn trai . Một nữ sinh 15 tuổi quen biết một người đàn ông 27 tuổi cách nhau tận 1 con giáp.Tôi quen anh ta chỉ trong một lần cá cược với bạn bè . Tôi cược thua phải theo yêu cầu là tỏ tình với ai đó lúc ấy tôi thấy một chàng trai đẹp mã tóc hồng thì liền đánh bậy đánh bạ mà tỏ tình." Em thích anh ! Làm bạn trai em nhé !"" Được thôi " Hả ...thế là chuỗi ngày ác mộng của tôi cứ thế mà bắt đầu...___Cre : @toman_official…
Our Love Song - Bản Tình Ca Của Chúng TaTrong những ngày cuối cùng của năm học, giữa tiếng chuông vang vọng từ lớp học tầng cao và những khúc nhạc dở dang vang lên từ phòng tập piano, có những cảm xúc âm thầm lớn dần theo từng ánh mắt vụng về, từng cái chạm tay không hẹn trước. Hai con người tưởng chừng như những phím đàn đối lập, nhưng chính âm nhạc, những hiểu lầm, sự im lặng... lại kéo họ về cùng một giai điệu.Một người từng tổn thương. Một người không dám tiến bước. Một lời tỏ tình trên tầng thượng, một cái ôm ngập ngừng, và một lời hứa được thốt ra không cần đáp lại ngay: - "Tớ sẽ đợi... ."Mỗi chương truyện là một nốt nhạc - có lúc dịu dàng như tiếng đàn dạo đầu, có lúc căng thẳng như những khoảng lặng giữa mối quan hệ chưa gọi thành tên. Câu chuyện đi chậm, từng chút một, để lắng nghe cảm xúc đang lớn dần trong từng nhân vật - từ Jay, Yeun, đến cả những người bạn xung quanh họ - Sunghoon, Sunoo, Jungwon, Jake, Heeseung và Ni-ki - mỗi người mang một góc nhìn, một nhịp điệu riêng biệt cho bản nhạc của thanh xuân.Đây không chỉ là câu chuyện tình cảm học đường. Đây là hành trình trưởng thành, là bản nhạc của thanh xuân - nơi mỗi người phải học cách đối diện với trái tim mình, và học cách giữ lấy điều mình thật sự trân quý.…