nắng hạ.
có những ngày người ta rơi vào im lặng, như thể cả thế giới này chẳng còn lý do gì để lên tiếng nữa. em cũng từng như thế phải không? từng ngồi trong một căn phòng tối, tưởng rằng sẽ chẳng còn ai có thể chạm tới mình được nữa. từng nghĩ rằng nếu mình biến mất thì cũng không có gì thay đổi. từng mỏi mệt đến mức không còn đủ sức để khóc, không còn nước mắt để rơi.nhưng em biết không, tình yêu có thể cứu rỗi một con người. không phải lúc nào cũng bằng sự mãnh liệt hay vĩ đại, mà bằng những điều nhỏ bé nhất. một cái nắm tay không buông. một ánh mắt nhìn thấu cả cơn đau mà không cần hỏi. một câu “ở đây, anh không đi đâu cả.” tình yêu thật sự không hỏi quá khứ em ra sao, em từng gãy gập mấy lần, từng tàn tạ đến thế nào. nó chỉ cần em, của hiện tại, dù em có đang sụp đổ, dù em chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn rơi rớt trong lồng ngực.em không cần phải tốt lên ngay lập tức. cũng không cần cố gắng mạnh mẽ cho ai xem. em chỉ cần cho phép mình được yêu thương, dù chỉ một chút, một lần. tình yêu – nếu là thật – sẽ kiên nhẫn với em. sẽ lắng nghe những cơn hoảng loạn của em lúc nửa đêm, sẽ bước cùng em qua những ngày chẳng có mặt trời. sẽ không ép em phải trở thành ai cả, chỉ cần em vẫn là em, vẫn còn ở đây, vẫn còn sống.vực thẳm không phải nơi cuối cùng. nhiều khi, người ta chỉ cần một sợi dây nhỏ để không rơi thêm nữa. và đôi khi, tình yêu chính là sợi dây ấy.hãy tin rằng một ngày nào đó, sẽ có một người bước đến, không để cứu em như một anh hùng, mà để ngồi cạnh em nơi tận cùng của bóng tối, cùng em chờ ánh sáng quay lại.lowercase tất cả, kể cả tên riêng – cân nhắc.…