A...gặp lại sau bao năm,vẫn khuôn mặt ấy,nhưng tính cách lại không vui vẻ,hớn hở,cuồng nhiệt như thời thanh xuân của chúng ta.Thật hoài niệm,chúng ta đã từng có một thanh xuân cuồng nhiệt đến thế,một thanh xuân với những lời hứa hẹn của tuổi trẻ. "If you don't do wild things while you're young, you will have nothing to smile about when you're old."…
về những cảm xúc của bản thân...cũng có thể là những phút ảo tưởng làm cho bản thân cảm thấy vui vẻ hơn, mình chỉ viết để đấy thôi hi vọng là sẽ không ai đọc được những dòng ngu ngốc bên trong.…
Bị chính mẹ ruột nhẫn tâm bỏ rơi từ nhỏ ,Hạ Vy lớn lên trong cô nhi viện -nơi em học cách nhường phần ăn ,nuốt nước mắt vào trong và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra . Bước vào cấp ba ,em trở thành trò cười của các bạn ."Đồ mồ côi","đồ rẻ rách ","có nhà mà không ai cần "-những lời ấy như những con dao sắc bén đâm thủng trái tim đang rỉ máu của em.Nhưng điều khiến em đau nhất... không phải những lời đó.Mà là ánh mắt người em thầm thương - ánh mắt anh ấy lướt qua em...như thể em chưa từng tồn tại .Em yêu anh 3 năm .Tặng anh những món quà handmade do e làm ,viết tên anh vào nhật ký ,tặng anh những con thú bông em đan bằng len mềm mại và ấm áp như cái cách em yêu anh vậy .Anh chẳng bao giờ thích .....nhưng cũng chưa từng vứt bỏ .Ngày em tìm lại được gia đình cũng là ngày em phải rời đi .Và ngày em trở về ...là khi anh nằm trong vòng ta em, máu loang cả áo trắng ,nói một câu mà em choè suốt 3 năm : "Tớ thích cậu ...nhưng tớ đến trễ rồi ."Còn em người kiên nhẫn chờ đợi trong vô vọng -chỉ biết mỉm cười qua nước mắt và tự nói với lòng mình:"Tại sao chứ...tại sao...anh không nói sớm ..tại sao lúc đó...anh ấy đã chết ...chết trong gang tấc ... chết trong tuổi xuân xanh của em ""Kiếp này em đợi ,anh không đến ...kiếp sau ,xin đừng bắt em yêu lại từ đầu...em đau lắm...nỗi đau này ai thấu ..."Tác giả:Mộc Thảo Thể loại :Thanh xuân vườn tường -tình yêu tuổi học trò -ngược nhẹ…
Cậu (Gun) tỉnh dậy sau 3 năm ròng hôn mê trên giường bệnh ở một nơi xa xôi trong lúc tác nghiệp, thấy vết thương chớp mắt mà lành miệng. Trở về quê nhà nhận ra người mình yêu cũng đã có người khác. Vết sẹo trên thân thể đến ngày trở trời cũng không đau nhức bằng tim trong ngực.Anh (Off) là một kẻ lạnh lùng. Người khác nhìn chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út cho rằng đời người như thế còn gì hơn. Anh gặp Cậu tại giao điểm. Một kẻ đau đớn, một kẻ trống rỗng. Trên đời có nhiều câu nói chẳng thể thành lời... "Anh có thể ở lại không?""Em có thể đến tìm tôi một lần không?" ---Lần này mình không viết ngược thân vật vã đâu. Ngược tâm có đôi chút. Chắc chắn là HE!…
hoa hồng xanh và đóa diên vĩ-hoàng đế quái vật và chàng thơ đời gã->lấy ý tưởng từ truyện cổ tích belle và quái vật, giống khoảng 50-60% cốt truyện gốc.->fanfic, không có thực và không reupauthor: lowy (hyung)…