Hẹn Gặp Anh Vào Mùa Xuân Năm Sau[Cá Nhỏ]
Tôi gặp lại Dương An Việt vào năm tôi hai mươi lăm tuổi.Tôi nhớ rất rõ, lúc ấy là tháng mười hai,tại Hà Nội.Ngày cuối của chuyến công tác, tôi đứng trước cửa khách sạn chờ người đến đón.Hôm ấy trời mưa to, thị lực của tôi cũng kém nên khung cảnh xung quanh giống như bị màn sương che phủ, mờ mờ ảo ảo.Thế nhưng, tôi lại nhìn thấy rõ một người mà tôi không bao giờ quên được.Phía bên kia đường, một người đàn ông bước ra từ một nhà hàng, người đó mặc chiếc áo măng tô màu be,một chiếc quần tây.Mái tóc đen hơi ươn ướt.Tôi khẽ nheo mắt lại,đó là Dương An Việt chăng?Tôi không suy nghĩ gì liền vứt bỏ vali ở khách sạn rồi chạy thật nhanh sang đường.Anh đi rất nhanh, chốc lát đã hoà mình vào đám đông rồi mất hút.Tôi tưởng đã không còn hy vọng gặp lại anh.Thế nhưng hoá ra vẫn có thể, tôi lại nhìn thấy Dương An Việt lần nữa.Lần này tôi đuổi kịp anh rồi.Tôi chạy đến, trời mưa khá to,tôi lại chẳng có ô thế nên quần áo và đầu tóc bây giờ đã ướt sũng hết rồi.Tôi chặn trước mặt anh, thở hổn hển, khẽ nói:"Anh..."Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Dương An Việt đã lên tiếng:"Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao?"…