Sau ánh đèn rực rỡ của fan meeting, nơi tiếng hò reo vẫn còn vang vọng nơi hậu trường, có hai người không vội bước ra ánh sáng. Chỉ một cái liếc mắt là biết đứa kia đang định giở trò. Một lời nũng nịu, một nụ hôn trêu đùa, rồi lại hóa nghiêm túc đến nghẹn tim. Ở một góc tối, giữa thế giới náo nhiệt, Auau và Save tìm được một khoảnh khắc chỉ dành cho hai đứa. Và lần này, P'Auau thắng. Nhưng em nhỏ... cũng chẳng buồn phản kháng.…
Sau khi Tương Liễu tử trận, ý thức của y đã xuyên qua thời không, đến thời hiện đại, ở 1 thế giới mà y chỉ là một nhân vật bước ra từ trong tiểu thuyết.…
Hoseok không nhận ra mình đã khóc khi nghe Shane nói, "Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là yêu nhiều nhất có thể và không sợ hãi khi được yêu", cho đến khi phát hiện Yoongi đang nắm chặt bàn tay cậu và đan lồng các ngón tay họ vào nhau."Cách duy nhất em có thể dập tắt sự khùng điên của anh là làm điều gì khiến em phát điên. Cảm ơn em. Anh yêu em. Anh nhận ra điều đó từ lúc gặp em. Xin lỗi em vì đến giờ anh mới nói ra điều đó", anh cất tiếng, rành mạch rõ ràng, giọng trầm ấm và đều đặn, "Em biết câu đó của ai không?""Pat nói với Tiffany?""Đúng vậy."Yoongi vừa nghịch các ngón tay vừa khít với nhau của họ như hai miếng ráp cuối cùng của bộ đồ chơi ghép hình vừa mỉm cười, nụ cười mang dư chấn của cơn say, "Ừ, anh là một kẻ điên. Anh chẳng có một mục đích chính đáng gì ngoài việc anh phải có mặt ở đây, bán những bản nhạc của mình để kiếm chút tiền còm. Nhưng anh gặp được em, đây là chuyện đàng hoàng nhất anh có trong tay sau cái ngày anh biết mình không thể bỏ âm nhạc. Hoseok, điều này nghe có vẻ quá hoang đường khi anh không thể giữ mình tuyệt đối tỉnh táo, và, thật lòng mà nói, anh yêu em."…