143 Truyện
Thứ Tôi Cần, Chỉ Là Bến Bình Yên

Thứ Tôi Cần, Chỉ Là Bến Bình Yên

17 0 5

-Bình yên không phải lúc nào cũng là nắng ấm rực rỡ,mà có thể là một cơn mưa nhẹ rơi giữa mùa hạ - lặng lẽ, êm dịu, gột rửa bụi bặm và những muộn phiền chất chứa trong tim.Có những nỗi đau không thể nói thành lời, những vết thương khắc sâu trong lòng mà ngôn ngữ cũng đành bất lực, nhưng khi được thả trôi cùng giọt nước mưa, chúng trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn gồng mình chống chọi, không còn là gánh nặng mà là sự nhẫn nại, là một phần của sự sống.Mưa không chọn nơi để rơi, cũng như ta không thể chọn hết mọi biến cố trong đời, nhưng ta có thể chọn cách mình đón nhận và đồng hành cùng những cơn mưa ấy.Bởi bình yên không phải là sự vắng mặt của cơn bão, mà là khi ta biết thả mình vào dòng chảy, để cảm nhận sự mềm mại dù trong đau thương, để nhận ra rằng trong mỗi giọt nước nhỏ bé kia, ẩn chứa sức sống và khả năng tái sinh kỳ diệu.Và rồi, khi mưa tạnh, bầu trời không còn nặng nề, ta sẽ thấy những tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây xám, sáng lên không phải để xóa đi những ngày mưa, mà để nhắc ta rằng: sau cùng, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, bằng một trái tim biết kiên nhẫn và biết yêu thương chính bản thân mình.--Hư Linh Miêu-----…

[Review] Đam Mỹ - Ngộ Xà | Tố Ngân

[Review] Đam Mỹ - Ngộ Xà | Tố Ngân

72 1 1

Y chỉ là loài người tầm thường, bé nhỏ thấp hèn, không thể hô phong hoán vũ càng không thể khởi tử hồi sinh, y không có năng lực nghịch thiên, y chỉ là con người.So sánh với yêu tinh quỷ quái, thiên thần ngọc đế, y chỉ là một kẻ hèn mọn trong đám người tầm thường, trôi dạt giữa trần ai.Kẻ phàm không tránh khỏi tai ương kiếp nạn, đối diện với nó là lựa chọn duy nhất, nhưng chỉ cần sót lại một hơi thở, chờ đợi và hy vọng sẽ không hề mất đi.Nếu không có đã từng, làm sao sẽ mất đi. Nếu quả thật đang có, làm sao biết mất đi."Bất kể có chuyện gì, ta vẫn chờ." Liễu Diên nói.…

Trái tim ở ngõ nhỏ

Trái tim ở ngõ nhỏ

5 1 1

Lời mở đầuTrấn Vân Kiều là một nơi nhỏ bé nằm giữa miền nam Giang Tô, không ồn ào như thành phố lớn, cũng chẳng quá yên ắng để khiến người ta buồn chán. Ở đây, mùa xuân là biển hoa đào hồng rực bên bờ sông Thanh Thủy, mùa thu lại trải dài lá phong đỏ như lửa.Tôi - Tô Vy - sinh ra và lớn lên ở trấn này, quen thuộc từng con ngõ lát đá, từng hàng đèn lồng đỏ treo trước hiên nhà. Cuộc sống của tôi xoay quanh những điều giản đơn: đi học, cùng Trần Dật - cậu bạn nối khố - la cà quán bánh bao của bác Lý, rồi về nhà làm bài tập.Những tưởng ngày tháng sẽ cứ thế trôi đi, cho đến một buổi chiều đầu hạ, một chiếc SUV màu đen dừng lại ở cuối ngõ.Cậu con trai mặc áo sơ mi trắng bước xuống, theo sau là một người phụ nữ thanh nhã nhưng ánh mắt vương chút mệt mỏi. Họ mang theo vài thùng đồ, trong đó có một cây đàn piano điện và những cuốn sách được xếp gọn gàng.Người ta nói, đó là gia đình họ Lục mới chuyển từ Thượng Hải về. Cậu con trai ấy - Lục Dương - là con nhà giàu, nhưng lại cố giấu đi. Sau vụ ly hôn của ba mẹ, cậu cùng mẹ rời thành phố phồn hoa, chọn một thị trấn nhỏ để bắt đầu lại.Tôi không biết khi ấy mình đã vô tình nhìn cậu lâu hơn cần thiết. Chỉ là... trong ánh mắt ấy, dường như có một lớp băng mỏng, vừa lạnh lẽo vừa khó chạm vào. Và tôi không hề biết, sự xuất hiện của Lục Dương sẽ khiến tuổi mười bảy của mình rẽ sang một hướng khác.…