" Tằm con giăng tơ , thì nhện cũng giăng tơ nhưng mấy đời tơ nhện được như tơ tằm ? " Giữa chốn hào môn sóng gió, Anh Khoa - chính thất danh chính ngôn thuận - bị kẻ thứ ba trơ tráo mang thai tới tận cửa phủ khiêu khích. Nhưng tưởng sẽ nhẫn nhịn, mợ cả lại thẳng tay đáp trả bằng lời lẽ sắc bén và những cú tát trời giáng, khiến cả cậu cả lẫn kẻ chen chân đều cúi đầu câm nín.Khi danh dự bị xúc phạm, tình yêu bị phản bội, Anh Khoa không chọn chịu đựng mà đứng dậy, giành lại quyền uy và trật tự trong nhà.…
Tác giả: Nguyệt Nhưỡng Chúc.Xuyên tiến cẩu huyết niên đại văn, xuyên thành suýt nữa bị trong sách nữ chủ đoạt nhân duyên đối chiếu tổ mẹ kế nữ xứng nên làm cái gì bây giờ? Tô Tuổi tỏ vẻ: "Bình tĩnh, có người cướp làm mẹ kế còn không tốt?" Vì thế -- đương nguyên thư nữ chủ cần cù chăm chỉ ở nhà chồng làm trâu làm ngựa lần tao ghét bỏ thời điểm, Tô Tuổi bị nhà chồng người phủng ở lòng bàn tay ăn nhiều một chén cơm đều phải bị khen bổng. Đương nguyên thư nữ chủ cùng chị em dâu xé bức bị ấn đánh, còn bị kêu gào đánh nhẹ thời điểm, Tô Tuổi hưởng thụ chị em dâu mát xa, lực độ vừa lúc, không nhẹ không nặng. Đương nguyên thư nữ chủ đĩnh bụng chiếu cố nhà chồng cả gia đình, lạc không một chút hảo, suýt nữa bị con riêng nữ hại sinh non hướng trượng phu khóc lóc kể lể phản bị trượng phu ngại chuyện này nhiều thời điểm, tô tuổi...... Tô Tuổi đang ở sinh con hệ thống tri kỷ hộ lý hạ, ở trượng phu cộng tình dựng phản áy náy đau lòng hạ, ở bà bà chị em dâu biến đổi pháp chu đáo bồi hộ hạ, thành đại tạp viện để cho người hâm mộ tiểu tức phụ. Nhìn Tô Tuổi nhật tử một ngày so với một ngày hảo, nguyên thư nữ chủ hối không nên lúc trước -- "Tô Tuổi, ngươi hiện tại có được hết thảy nguyên bản đều nên là ta! Là ta nên gả đến Ngụy gia, là ta nên có tốt như vậy trượng phu, là ta nên bị bà bà phủng ở lòng bàn tay thượng, là ta nên quá như vậy ngày lành!" Tô Tuổi cười khẽ: "Nói lời tạm biệt nói như vậy tuyệt đối, nhật tử quá đến hảo cùng hư, cái này sao......Đạt đượ…
Choi Seung Hyun x Kwon Ji Yong.Kwon Ji Yong tuyệt đối là một thằng nhóc khó ưa.Nó dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi chứ, hừ nhìn cái mặt nghênh ngang đó thật ghét ghê." Trợ lý Choi, nước"" A! Có liền" cầu cho mi sặc nước chết luôn đi." Nóng, anh muốn bỏng chết tôi à."" Ôi, làm cậu nóng sao, lại , tôi thổi dùm." Đồ khó ưa." Thổi xong anh tự mình đi mà uống nhé, dùng tay. Quạt đến khi nguội thì thôi."Phải nhịn , phải nhịn.Sau nửa tiếng quạt mỏi tay, giờ hẳn là uống được rồi "Tôi hết khát rồi, anh uống luôn đi"" Cái..." Tôi nhịn hết nổi rồi đấy, tưởng ở trước mặt nhiều người mà chà đạp tôi bao nhiêu thì tùy á. Cậu nhầm to." Anh...buông ra...á, không cho cởi áo, thôi được rồi em đầu hàng. Tha...a..a...đừng mà."…
Tên truyện: Bên anh nhé bé yêu.Tác giác: Ai VyThể loại: Tình cảm, hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hài hước, nhẹ nhàng, cưới trước yêu sau, hứa hôn, tình duyên đô thị...Tình trạng: Hoàn.Văn Án:Một ngày đẹp trời, Tiểu Anh ngây ngô chạy đến nói với Đại Phong:- Anh Đại Phong, sau này em muốn ở cùng anh.- Em có hâm không? Sau này em phải ở với chồng của mình chứ. - Đại Phong cũng ngây ngô nói lại.- Vậy thì anh làm chồng em đi.Chẳng ai như em đâu cô bé, nếu không phải em chỉ là đứa nhóc con 6 tuổi ngây thơ chẳng biết gì thì có lẽ ...anh đã chạy mất dép luôn rồi.••• Ai Vy •••…
Thể loại: Dân quốc, quân nhân, hào môn, ngược thân, ngược tâm, HETác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Edit: Giai Vũ - Hoàn thành ngày 16/9/2021Nếu nói là bất hạnh, sao có thể gặp được chàng công tử hào hoa phong nhã khiến tất cả phụ nữ đều xiêu lòng?Nếu nói là may mắn, sao anh lại luôn luôn đối xử thờ ơ lạnh nhạt tới cùng cực?Nếu nói là ghét bỏ, sao anh lại ép buộc kết hôn?Nếu nói là yêu thương, sau khi kết hôn, tại sao anh lại không mảy may quan tâm tới nữa?Sinh ra trong gia đình quyền quý, Tam công tử Mộ Dung Thanh Dịch đã tình cờ cứu được Nhâm Tố Tố ở trường đua ngựa. Mối tình giữa công tử cao quý và một cô gái nghèo, cuối cùng là duyên phận hay là một chuỗi sai lầm?Sau cuộc tình ngắn ngủi một tháng ấy, Mộ Dung Thanh Dịch chớp lấy cơ hội xuất ngoại, Nhâm Tố Tố cố dằn lòng quên đi tất cả mọi chuyện cũ đã qua. Bốn năm trôi đi, ngày gặp lại, cô là Chúc Anh Đài oán hận sống chết trên sân khấu, anh ngồi dưới khán đài từ xa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngày nào. Lần gặp gỡ này, Mộ Dung Thanh Dịch bàng hoàng khi biết mình đã có một đứa con với Nhâm Tố Tố, cái chết của đứa trẻ cuối cùng lại khiến anh thương xót mà sinh lòng yêu người con gái ấy.Dưới lời thề nguyện sống chết có nhau, cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau kết hôn. Nhâm Tố Tố xuất thân nghèo khó, đem toàn bộ tình yêu của mình dành hết cho anh. Sự khác biệt quá lớn về hoàn cảnh sống, tính cách, suy nghĩ dần gây ra những mâu thuẫn không dung hoà, cuối cùng nhấn chìm hôn nhân trong hiểu lầm, bi kịch.…
quen nhau từ nhỏ nhưng phải xa cách 8 năm, khi gặp lại tình yêu chớm nở trong tim họ, nhưng họ lại ở hai phe đối lập, một bên là cảnh sát người của pháp luật, một bên là mafia tội phạm bị truy bắt, vậy tình cảm này ra sao?…
Chúng ta vốn dĩ không phải là tình một đêm.Nhưng nói sao cũng chẳng phải là tình nhân.Cậu và tôi, oan gia trung học gặp lại nhau, hiện tại là mối quan hệ gì đây? ____________author haanhhhhedit nhuthaoxinhdepfic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.sẽ có một số thay đổi về tình tiết, cũng như tính cách để phù hợp với nhân vật hơn.…
"Em theo cậu từ lúc còn nhỏ, mai này lớn rồi... cậu có còn thương em như xưa không?"Từ một cậu bé mồ côi tám tuổi, Trần Anh Khoa được phú ông Nguyễn đưa về nhà nuôi nấng, cho học chữ và theo hầu bên cạnh cậu cả Nguyễn Huỳnh Sơn - con trai độc nhất trong nhà. Hai đứa nhỏ, một người áo lụa con quan, một kẻ chân đất quê nghèo, thế mà gắn bó với nhau từ thuở còn bi bô.Huỳnh Sơn hơn Khoa hai tuổi, luôn miệng ghẹo trêu nhưng lại cưng chiều đến mức không ai chạm vào Khoa được. Từ thơ ấu ngây thơ, thiếu thời biết hờn dỗi, cho đến những ngày trưởng thành, tình cảm giữa "cậu cả" và "em Khoa" dần đổi màu.Dưới mái nhà phú ông Nguyễn, trong bao năm tháng từ làng Muồi đến khi bước chân ra Sài thành, họ lớn lên cùng nhau. Từ những trò nghịch ngợm vô tư đến cái siết tay lặng lẽ khi đã khôn lớn, cuối cùng... tình thương ấy sẽ hóa thành tình yêu, hay vẫn mãi chỉ dừng ở hai tiếng "cậu - em"?cre id : tui 🥰…
Hán Việt: Chân thiếu gia mã giáp hựu hựu hựu bạo liễuTác giả: Trình TạcĐộ dài: 79 chươngThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Giới giải trí , Ngọt sủng , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Thật giả thiếu gia , Hải vương , Áo choàng lưuCP: Hàng năm mất ngủ táo bạo thiên tài hải vương thụ X truyền thống bảo thủ nam đức đệ nhất tài phiệt quý tộc công…
"Duy Khánh, anh thích em.""Gì dãy ông nội, mệt thấy mồ rồi còn giỡn, lẹ lẹ dọn đồ đi về kìa."Chuyện anh nhạc sĩ tỉnh tò bé Dâu khi concert D-1 vừa kết thúc chưa đầy một tiêng.…
Tạ Ninh An bị đám quái vật tự mình "nuôi" đè ra thao !Quái vật công x nhà thí nghiệm thụĐám quái vật công đều được phân thân ra từ 1 quái vật ban đầu (có thể xem như nguỵ NP)Tác giả : Nhất Chỉ Cật Nhục Đích Đại Hôi Lang…
Nhìn cái thai càng ngày càng lộ rõ, cô không biết phải làm sao. Giờ muốn bỏ thì cô không nỡ, vì đây là con cô,là giọt máu cô đang mang trong người, là một sinh mệnh nằm trong bụng. Nhưng nếu giữ, cô còn phải chăm sóc mẹ già bệnh tật, làm sao có thể nuôi nấng thêm một đứa bé đây?…
"Trên rừng có cây bông kiểng Dưới biển có cá hóa long Con cá lòng ròng ẩn bóng ăn rong Anh đi Lục tỉnh giáp vòng Tới đây trời khiến cho lòng thương em." - Ca dao - Một người đàn ông giàu có kỳ lạ đã xuất hiện giúp đỡ anh kịp thời khi anh đang vội trở về nhà trong một đêm hè oi bức. Hắn xưng mình là Văn Bắc, cùng một đôi mắt đen sáng như sao. Từ đây, mối nhân duyên giữa Trường Khanh và Văn Bắc bắt đầu, mưa gió cùng thuyền, một đường làm bạn. --Vạn sự vạn vật do nhân duyên mà sinh nên gọi duyên sinh, do nhân duyên mà hiện khởi nên gọi là duyên khởi. Mượn ý trong giáo pháp làm tựa, "Duyên sinh Duyên khởi" chắc chắn không nhuốm màu pháp lý mà chỉ đơn giản là một câu chuyện tình trai nhẹ nhàng, ngọt ngào mà thôi.…
Dân quốc năm thứ hai mươi tám, tôi cầm chiếc đồng hồ bạc của cha tôi, quay đầu nhìn lại một lần. Cha tôi thích mặc Âu phục, kiểu sơ mi sặc sỡ với gi-lê màu đen, hoặc là trường bào cài một cái ghim ngọc ở cổ áo. Tôi vẫn luôn cho cái phong cách ấy thật là loè loẹt, phù phiếm quá mức. Nhưng những lúc đó, có lẽ cha mới thực sự giống cha tôi, không phải Thống chế Phụng Thiên hay Tư lệnh Đông Tam tỉnh. Lần cuối gặp cha trước khi đi, còn nhớ bộ dáng của cha trong quân phục Bắc Dương, vội rời nhà đến mức không nhìn tôi lấy một ánh mắt, cũng không một lời dặn dò từ biệt.Tôi cố gắng giữ lấy những kí ức ít ỏi cuối cùng còn lưu lại, nhớ căn nhà treo đầy ảnh của mẹ tôi. Bức tranh mẹ tôi vẽ hải âu bay về cuối chân trời. Mặc trường bào màu xám trơn, đi trên mặt đất mùi thuốc súng, đi dưới hàng hoa giấy màu đỏ, đi qua những hồi ức chắp vá mơ hồ. Nhớ đô thành hoa lệ, rượu vang đỏ dưới ánh đèn pha lê và âm thanh của vĩ cầm. Tay áo tôi nhuốm khói sương thời đại, bỏ lại sau lưng quan sơn như tuyết, chạy theo giấc mộng tuổi mười ba. [Miên miên xuân vũ anh đào tán Dung nhan bất tái ưu tư trung.](Khi mà sắc anh đào tàn trong mưa xuân Là lúc gương mặt tôi không còn ưu sầu nữa.)…