Cô, Sài Gòn và Mưa.
…
món quà nhỏ.…
- Năm em 16 tuổi, tôi 17 tuổi: em bảo em thích tôi. Tôi từ chối.- Năm em 17 tuổi, tôi 18 : em bảo em yêu tôi. Tôi nói tôi yêu người khác rồi. Em đứng lặng.- Năm em 18 : em không còn thích tôi nữa ư ??!! Thật ra năm tôi 17 , tôi đã yêu em rồi....................................................................Câu chuyện dưới đây xoay quanh những năm tháng khi 2 người đã trưởng thành nhưng cô lại mắc một căn bệnh hiểm nghèo....…
- Có người hỏi tôi: "Thanh xuân có đáng nhớ với cậu không?"Tôi nói:"Rất đáng nhớ". Chính xác là thế, đó là thời gian tôi được làm sống dậy những cảm xúc đầu đời, những điều thú vị mà tôi chưa tìm thấy ngoài kia :). Và đặc biệt hơn, tôi đã có một thứ tình cảm mà người ta hay nói là lâu quên nhất, à đúng hơn là sâu sắc nhất, đến mãi khi tôi về già tôi vẫn không quên được. Thứ đó chắc ai cũng biết? Đó là tình cảm thanh xuân…
Có nên cho người cũ cơ hội không ?Cuộc đời cô gắn liền với 2 chữ " người cũ ".Cô sẽ quyết định thế nào với câu hỏi : " thế bây giờ em muốn như thế nào ? "…
Truyện có những từ ngữ rất thô tục, nên cân nhắc trước khi đọc. Truyện cũng có yếu tố nhạy cảm, nếu bạn là trẻ em hoặc bạn có một tâm hồn trong như nước cống thì không nên loại gần.Câu chuyện này, như đã nói, có những từ ngữ rất thô tục, không thích hợp với những người nghiêm túc. Vậy nên nết bạn là thanh niên nghiêm túc thì bạn cũng không nên lại gần. Truyện sẽ có yếu tố ngọt ngược đủ cả, đây là truyện giả tưởng nên vác cả não theo nữa nhé!!!Enjoy~Love, Alle RaCre: Ảnh: pinterest.…
Câu chuyện về nữ cảnh sát 16 tuổi và một chàng thám tử cùng tuổi...."Cũng chỉ đến đây thôi ...""Tạm biệt cậu... Thanh xuân của tôi..."…
"Ngược Nắng" là câu chuyện tuổi mười ba, mười bốn, độ tuổi người ta chưa đủ lớn để hiểu hết những điều đang chờ phía trước, nhưng cũng không còn bé để chẳng cảm thấy gì.Ánh Thy, cô bé sống nội tâm, hay quan sát, thích ngồi yên bên cửa sổ để nghe mưa rơi và ghi lại mọi thứ bằng những nét chữ nghiêng nhẹ. Minh Nhựt, cậu bạn mới cùng lớp, hoà đồng, tự tin, nhưng lúc im lặng lại mang vẻ gì đó khó đoán, như thể trong lòng có những cánh cửa không dễ mở.Họ gặp nhau vào đầu năm lớp 8, khi trường đổi lớp và mọi mối quan hệ phải bắt đầu lại từ đầu. Ban đầu chỉ là sự quan sát lặng lẽ, vài lần vô tình chạm mắt, vài câu chào nhát gừng trong vai trò tổ trưởng - lớp phó. Nhưng rồi chính những việc nhỏ nhặt như ghi điểm thi đua, đổi sổ tổ, trực nhật chung hoặc những lần tranh cãi lại khiến hai người dần chú ý tới nhau, âm thầm hơn bất cứ lời nói nào.Không ồn ào, không lời hứa hẹn. Chỉ là những buổi sáng đầu thu đầy nắng nhẹ. Chỉ là những lần ngồi gần mà chẳng ai chủ động bắt chuyện. Và những cảm xúc non nớt nhưng chân thành, chạm tới rồi rút lại, giống như mùa mưa đầu mùa đến mà không báo trước, và đi khi người ta còn chưa kịp cầm ô.…
Hoàng Nguyệt Nga - năm nhất thiết kế nội thất, ngoài miệng mạnh mẽ, bên trong lại đầy tổn thương vụn vặt. Chỉ muốn yên ổn học hành, tránh xa mọi rắc rối... cho đến khi người ấy xuất hiện.Trần Minh - năm cuối ngành IT. Trầm mặc, khó gần, mang theo bầu không khí lạnh đến mức ánh mắt cũng đủ khiến người khác im lặng.Không ai lên tiếng trước. Không ai muốn làm quen. Nhưng cũng chẳng ai chịu thua.Cô - cà khịa trong đầu.Anh - thờ ơ đến mức đáng ghét.Và rồi, từng ánh nhìn vô tình lướt qua, từng va chạm không rõ ràng... khiến mọi thứ bắt đầu lệch khỏi đường ray ban đầu.Một câu chuyện "chó mèo" không ồn ào nhưng đầy kịch tính.Không biết từ khi nào - đối phương trở thành ngoại lệ.Không biết từ khi nào - ghét bỏ bắt đầu chuyển thành tò mò...Mà biết đâu, dưới lớp gai nhọn ấy... lại là hai tâm hồn đang tìm cách chữa lành cho nhau?…
Năm ấy mọi người bảo rằng Lãnh Dương thích Hạ An. Năm ấy mọi người bảo Hạ An là kẻ độc ác. Năm ấy hai người họ đã từng là bạn bè thân thiết. Cả hai đã từng nói với nhau rất nhiều rồi bỗng nhưng mỗi ngày càng thưa dần và dừng hẳn. Nhưng tất cả đều là năm ấy. Lãnh Dương chưa một lần tỏ tình, chưa một lần nào nói rằng thích Hạ An..Người đã từng làm rất nhiều việc vì Hạ An, sẵn sàng đạp xe mấy cây số chỉ vì muốn mua loại bánh ngọt mà Hạ An thích. Đã từng cùng trốn học vì hôm ấy Hạ An bị mẹ mắng vì làm bài kiểm tra không tốt. Người sẵn sàng chịu thiệt, luôn quan tâm chăm sóc cho cô bạn cùng bàn của mình. Suýt chút nữa, cả hai đã có một kết thúc đẹp. Ấy vậy mà biến cố năm lớp 12 đã chia lìa tất cả. Không biết Lãnh Dương có còn nhớ lời hứa dưới gốc hoa đào vào một buổi mùa đông năm ấy hay không? Không biết Hạ An còn nhớ chàng trai đã liều mạng cứu mình để rồi bị chấn thương ở cổ tay suýt chút nữa không thể thi đấu bóng rổ cho thành phố nữa hay không?Và liệu cả hai có còn nhớ bầu trời mùa hạ, nơi lưu giữ tất cả kĩ niệm đẹp của họ không?…
Tôi, một người có suy nghĩ không mấy tin tưởng vào tình yêu, lại chọn bắt đầu mối tình đầu tiên của bản thân với Nguyễn Minh Đức.Một trapboy. Thú thật khi bắt đầu mối quan hệ redflag này tôi chẳng mong chờ gì lắm nhưng hình như bản thân tôi đã sai rồi.Người ta thường nói "Tuổi trẻ ta bị cảm động bởi lời nói, trưởng thành hơn ta bị cảm động bởi hành động." Nhưng tôi đã trải nghiệm được cảm giác ấy khi độ tuổi còn đang ở giữa tuổi trẻ và trưởng thành khi gặp được Nguyễn Minh Đức. Đức đã làm cho tôi từ một người chỉ biết cảm thấy hâm mộ tình yêu của người khác, trở thành người được người khác hâm mộ về tình yêu của tôi và nó. •Everybody wants to be loved by the one they love. 21/4/2023__________.________________._____________* Đây là một câu chuyện hư cấu được viết lên để thỏa lòng đam mê yêu đương thôi ạ ( nhưng vẫn có 1 số chi tiết là thật).* Vì là hư cấu nên những địa điểm trong truyện sẽ thay bằng chữ in hoa A,B,C,... ạ* Trong chuyện sẽ có một số từ ngữ chửi thề.* Đây là câu chuyện đầu tiên mong mọi người đọc vui và không quá khắc khe ạ.…
"Hạ Khúc Của Biển Khơi" - Một bản tình ca dịu dàng mà da diết, viết nên bởi hai tâm hồn lạc bước giữa sóng đời.Hoàng Dương Vũ - là người hầu trong gia đình của Nhật Hạ, tiếp nối công việc của mẹ mình. Ngày qua ngày, anh ở bên chăm sóc cho cậu chủ với tất cả sự tận tụy, như một phần nghĩa vụ không thể đổi thay. Mối quan hệ giữa họ, ban đầu chỉ là trách nhiệm ràng buộc bởi vai vế và khuôn khổ. Thế nhưng, theo năm tháng trôi qua, những cảm xúc thầm lặng bắt đầu len lỏi - từ ánh nhìn lặng lẽ, những lần tay chạm tay tưởng như vô tình, cho đến nhịp đập đồng điệu nơi con tim.Tình yêu của họ lớn dần, vượt qua ranh giới chủ - tớ, vượt qua lớp vỏ cứng nhắc của định kiến. Nhưng liệu một tình yêu giữa hai người đàn ông có thể được chấp nhận? Họ có đủ can đảm để nắm tay nhau đi ngược dòng dư luận, hay sẽ buông tay vì những rào cản vô hình và định kiến xã hội?Một câu chuyện chan chứa hơi thở của biển cả - vừa ấm áp, vừa xót xa như những ngày hạ- nơi mỗi con sóng như lời chứng cho những xúc cảm cuộn trào không thể gọi thành tên.Hãy cùng bước vào "Hạ Khúc Của Biển Khơi" - nơi tình yêu được thử thách bởi giới hạn và định kiến. Liệu họ có thể tìm được ánh sáng nơi cuối chân trời, hay chỉ còn những hồi ức nhuốm màu ly biệt?…
Ai nói Rapper không hát tình ca? Chàng ca nhạc sĩ trẻ gặp khủng hoảng trong sự nghiệp, mất niềm tin vào con người, tình yêu thì gặp được cô gái đặc biệt khiến mình muốn yêu thêm lần nữa. Thế nhưng tình yêu còn chưa chớm nở, anh chàng đã phải đối mặt với đứa con trai "từ trên trời rơi xuống" tìm đến. Vốn cho rằng đứa trẻ là kế hoạch bắt vạ của cô nhân tình nào đó đã bị mình bỏ rơi nên thẳng tay xua đuổi, đến khi biết được tên mẹ đứa trẻ cùng bản di chúc đặc biệt thì đã chấp nhận đón nhận đứa con xa lạ của mình, bắt đầu hành trình khiến đứa trẻ nở nụ cười hạnh phúc để nhận được toàn bộ tài sản. Từ đây mở ra câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường trong quá khứ khiến anh chàng ca nhạc sĩ lần nữa đứng trước lựa chọn sống còn của đời mình.…
"Em là tia nắng chói chang xé toạc màn sương mù dày đặc trong lòng tôi. Kể từ lúc em xuất hiện cuộc đời tôi đột ngột xoay chuyển 360°.Em là lí do duy nhất khiến tôi mở lòng mình sau nhiều năm đóng chặt. Có em trên thế giới làm tôi thấy yêu thế giới này hơn, càng trân quý vì nó đã cho tôi gặp được em.Gọi em là 7 hằng đẳng thức bởi vì em đáng nhớ. Gửi em, người tôi thương nhất! Trương Bảo Anh"…
Tên truyện: Vấp ngã vào tim anh.Tác giả: Bemn06.Thể loại: Học đường, tình cảm, hài hước, truyện teen, ngọt, ngược,...Văn án: "Mắt em để trên trời sao? Vì sao đi đường mà không cẩn thận?" "...Do đá nó chặn đường đi của em mà, hơn nữa tại nó quá lùn, em căn bản là không thấy nó nên mới vấp ngã!" "Vẽ chuyện!" "Thật mà..." Nói đến đây, Hạ Đình Đình chu môi, trêu đùa nói: "Nhưng...hôm nay em ngã đến tận hai lần cơ!" An Hạ Phong nhíu mày, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, định mắng một trận thì cô chen ngang:"Một là vấp ngã vào đá, hai là vấp ngã vào tim anh!"Cậu phì cười. Quả đúng là...cô đã ngã vào tim anh thật!Bìa: Cover by Gác nhỏ của Dạ Tước…
"Một chút nhắn gửi đến bạn - người đang chênh vênh trên chặng đường Tuổi trẻ..."Tôi lặng lẽ viết những dòng này để gửi gắm những khát vọng chưa tỏ, để ngòi bút hoá thành đôi cánh nâng đỡ những giấc mơ cháy bỏng của tuổi trẻ, để in lại chút bước chân trên chặng đường thanh xuân....tôi muốn viết.Viết về tuổi trẻ, về những con người đang chập chững bước vào cuộc đời, về những cô cậu đang chênh vênh để trưởng thành, loay hoay để tập lớnVà viết, để ai đó khi đọc được, sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút khi đang bất an, đang lo lắng kiếm tìm cái tôi giữa khói bụi nhân gian....Những vần chữ này, tôi mong rằng không chỉ là những nét mực lặng thầm trên trang giấy, mà sẽ hóa thành những nhịp đập đồng điệu, như sợi tơ vô hình kết nối muôn triệu trái tim đang cùng hòa mình vào bản hòa ca của tuổi trẻ. Có lẽ bạn và tôi đều đang bước qua ngày tháng rực rỡ mà mong manh ấy - những ngày mà nắng vàng tràn khắp lối đi, nhưng cũng chẳng thiếu những cơn mưa bất chợt. Những vần chữ này, tôi muốn chúng trở thành những chiếc lá kỷ niệm, lặng lẽ chở theo những ước mơ và khát khao, để khi thời gian phủ lên cuộc đời những lớp bụi mờ, chúng ta vẫn tìm thấy trong đó một thanh xuân bừng sáng. Mong rằng chút chiêm nghiệm, lăng kính nhỏ bé của bản thân tôi- một người trẻ cũng đang chênh vênh kiếm tìm bản ngã giữa thế gian rộng lớn sẽ chạm tới trái tim bạn như những lời nhắn gửi, Và viết, để ai đó khi đọc được, sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút.------------------…
Nếu bạn là fan của Running Man và là ship Monday couple và SA thì bạn tìm đúng nơi rồi. Mình viết "Là em, người mà anh sẽ bảo vệ suốt cuộc đời này" cho SA và bộ này là chuyện tình nhẹ nhàng và lãng mạn của Kang Hyun (con của Kang Gary đến từ Jamsil) và Kim So Eun (con của Kim Jong Kook và Song Ji Hyo), và chuyện tình giữa một chàng playboy và một cô gái khi yêu thì sẽ trở nên ngu muội. Click đọc truyện để xem nội dung ạ.…
- "Sun à, tên của em có nghĩa là mặt trời phải không? Vậy em có sẵn sàng sưởi ấm cho một mặt trăng cô đơn không." Đây là truyện đầu tay của em nên sẽ có rất nhiều sơ xót, mong các tiền bối góp ý để em rút kinh nghiệm ạ. Cảm ơn mọi người.…
Tuổi 17 - cái tuổi chẳng đủ lớn để gọi là trưởng thành, cũng chẳng còn bé để vô tư mà không biết đau. Ở tuổi ấy, tình yêu thường đến bất ngờ, mong manh và cũng đầy mãnh liệt. Người ta vẫn hay nói, mối tình năm mười bảy không nhất thiết là tình đầu, nhưng lại là thứ tình cảm khiến người ta cả đời không thể quên - vì nó đẹp, vì nó dở dang, vì nó đã từng khiến trái tim rung lên lần đầu tiên chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười, hay một lần lướt qua nhau giữa cầu thang chật chội mùa tựu trường.Đây là một câu chuyện như thế. Một đoạn thanh xuân nhiều nắng, nhiều gió, có thương, có nhớ, có cả những vết xước dịu dàng mà rất lâu sau mới nhận ra mình từng đau. Một câu chuyện chữa lành - nhưng lành ít, dữ nhiều. Là lần đầu biết thích một người nhưng phải giấu nhẹm đi, lần đầu biết đợi, biết hy vọng, rồi cũng là lần đầu học cách buông tay dù lòng còn bao luyến tiếc.Dựa trên những cảm xúc thật, những trải nghiệm thật - có thể ngây ngô, có thể dại khờ - nhưng cũng rất đáng nhớ. Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, mong mọi người đọc và cảm nhận bằng cả một phần ký ức tuổi trẻ của chính mình.Trap boi ngầm gặp gơn tỉnh táoTình chị em :)))Na9: Nguyễn Minh Thế Vũ 2k8Nu9: Vũ Kim Tịnh Hy, 2k6Bạn thân nu9 s1 + quân sư: Tường VânBạn chơi chung giữa na9,nu9+ thuyền trưởng : Huyền MyBạn giám sát: Kim Thảo 🥲…
-"Đáng yêu quá, em thích gấu bông nhất nhất nhất."- "Ừm, gấu bông không bằng Bông."-"??"Tớ đơ mất 5s mới hiểu bạn Khánh Nam nói cái gì, thật sự luôn đấy, không nói nổi luôn mà, thính nhiều vậy, có biết tớ thích lắm không hả?!…