Ái tình là gì, khiến khi cơn mưa rào mùa hạ rơi bên mái hiên, khi giọt mưa đầu chạm đến mái tóc anh, em cảm thấy như trái tim mình không còn là của mình nữa.Ái tình là gì, khiến em một lần ngoảnh đầu nhìn anh qua biển người vô tận, lại muốn chen vào đám đông, chật vật tiến về phía anh đến như vậy.…
Ví đời người như điếu thuốc lá là phép so sánh đáng thương nhất. Vốn dĩ thuốc lá sinh ra là để lụi tàn theo ngọn lửa. Bên trong vỏ bọc mỏng dính ngăn cách với thế giới là những mảnh vụn trống rỗng. Duy chỉ có lõi bông bên trong là màu trắng tinh khiết. Có bản lĩnh sẽ bảo vệ được nó, hoặc không phải chấp nhận hy sinh trước mồi lửa...Trái với điếu thuốc, quả dâu tây luôn mang vẻ đẹp tươi mát, màu sắc đỏ mọng rất ưa nhìn, bên trên còn gắn chiếc vương miện nhỏ màu xanh. Nhưng có ai biết được sức nặng mà nó phải chịu khi đeo trên người "món trang sức" ấy? Cả những đốm hạt chi chít trên thân cũng thật khó hiểu.Sự thật vốn dĩ là vậy, nhưng đâu phải lúc nào dâu cũng ngọt, hay việc thuốc lá có thể gây nghiện?…
Sản Phẩm Hư Cấu, Không Phải Sự Kiện Có Thật------------------------------[ MÔ TẢ SƠ LƯỢC]Nữ chính _ De Rochefort MarganetNam Chính_ Von Duvall ElricBối cảnh_ Kinh Đô Velmoria####16 tuổi, Marganet bước chân vào tư phủ của dòng họ Von Duvall với tư cách là Đại phu nhân Von, nàng mang tên chồng, từ bỏ tên họ De Rochefort của mình nhằm tiếp cận và sinh con nối dõi cho tiểu hầu tước, giai nhân diễm lệ khuynh đảo đô thành khi chưa tròn đôi mươi , lấy một người phu quân chưa từng gặp mặt...Và sau tất cả, sự thật về cuộc đời của bông hoa diễm lệ nhưng cũng đầy rẫy đau thương sẽ hé lộ...…
"Tôi không có một người bạn nào ở đây. Tôi căm ghét nơi này, tôi ghét mỗi sáng thức dậy chỉ có thể nhìn ra ngoài ô cửa sổ tối đen trống rỗng. Vũ trụ là một hố đen khổng lồ, không phải thứ gì đẹp đẽ. Vì sao con người cứ cố tìm kiếm sự sống ngoài vũ trụ kia trong khi con người đều đang chết dần chết mòn thế này? Họ coi từng người đang sống ở đây như một công cụ, vậy mà mục đích cao cả của họ lại là giải cứu nhân loại. Tôi ghét những kiến thức vô vị mình phải nhồi nhét vào đầu mỗi ngày, khi tôi tìm thấy những cuốn băng thu âm tiếng nhạc cụ lưu truyền từ vài trăm năm trước, tôi thực sự yêu nó nhưng tôi chẳng thể được học về nó. Họ gọi tôi là một trong những kẻ sống với đặc quyền, nhưng tôi phải trả giá cho sự sống của mình mỗi ngày bằng cảnh tượng như cầm tù này. Tôi không cảm thấy mình đang sống, không biết phải sống cho ai, cũng chẳng ai sống cho tôi. Có phải chúng ta đều đã chết và đây mới là địa ngục không?"-Phân loại: tương lai, thế giới diệt vong, BE/SESố chữ: 16095 chữ-Challenge accepted w @lyibs_ & @noellede_jj…
- Zậy là tui xuyên không rồi sao ?- Ừ, xuyên rồi đó- Mi không thể nói chuyện đàng hoàng hả cái mẩu bánh quy kia ?!- Ê ê, tui có tên hẳn hoi nha, nói zị là tổn thưn đó- Trời trời thấy mà ghê...Mong mn ủng hộ nha ^^…
tổng hợp những câu chuyện nhỏ xíu ,không đầu không đuôi(có vẻ như) ngọt ngào đến sâu răng của mèo Ong và cún Daniel[cân nhắc trước khi đọc:mình không nghĩ nó là ngọt nữa đâu!mà nó đã là sến luôn rồi! TT"]Đây hoàn toàn là oneshort mình viết ngẫu hứng,nên sẽ không ra thường xuyên…
cuộc đời của thiếu gei đú đởn bị mắc kẹt với Ong Sơn U.Đây không phải fic,không có cốt truyện,không có Ong× bất kì ai cảChỉ đơn thuần là nơi để mình lảm nhảm, ôn lại chuyện cũ cùng những thứ đáng yêu nho nhỏ.Cân nhắc khi đọc…
dành tặng tuổi trẻ hoang dại và xinh đẹp của bọn họ.(a small Jeonghan - centric. since he appreciates SEVENTEEN so much and this is probably what he always thinks of.)…