Câu chuyện này nói về một cô bé mạnh mẽ mà nhạy cảm phải về nhà ngoại sống vì cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ, tình cờ thấy một tiệm sách cổ lúc đi học về, cô đã mua một cuốn sách không chữ. Sau đó tự viết một câu chuyện và bị kéo vào khoảng không - thời gian. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu cô có về thế kỉ mình đang sống được không? Bí ẩn gì nằm sau thân thế của Âu Huy? Mấy pn hãy đón xem tình tiết lãng mạn, hài hước trong câu chuyện tình vượt thời gian của Âu Huy và Song Nghi nhak. Truyện min nếu hk hay lắm thi` m. n cho ý kiến nhak, còn hay thì hãy chia sẻ vs pan pè và cùng cảm nhận nhék^^…
Liệu xem bói ở cửa ga tàu điện ngầm có gặp được mấy người đi làm khờ khạo không?Tên gốc: 地铁口算命也会遇到冤种打工人吗Tác giả: Monoceros15Ảnh bìa: 超级天才美少女比安卡Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi hoặc reup nếu không được cho phép.…
couple chính:KAIAOotp phụ:hekaz,shinran,hakuakatrong truyện này shin,hei,kai,hakuba quen nhau nhéran,kaz,aoko,akako chơi thân vs nhau nhetruyện theo kiểu ngôn tình đáng yêu💓💓💞💞💗💗Khúc gần cuối truyện có H+…
Đó là vào một buổi tối mùa xuân mát trời. Kageyama Tobio ngồi thẫn thờ trước bậc cửa tiệm tạp hóa Lawson's trên mặt đường phố Ebisu, hồn phách đã bay xa đến cả dặm.Lấy bối cảnh năm 2017, sau khi Kageyama gia nhập Schweiden Adlers.…
Như cơn sấm bất chợt giữa bầu trời đêm mở đầu cho vô số rắc rối. Hầu gái nhỏ và tên trộm dính vào nhau bởi ma thuật kì lạ, trở thành người hai đầu ngày ngày lẫn trốn sự truy lùng của quân lính. Thời gian miễn cưỡng bên nhau tưởng như vô nghĩa nhưng lại nảy sinh dần những cảm xúc khó hiểu." Lòng ngực lại bồn chồn nữa rồi... không phải vậy đâu đúng không?"…
"Róch rách..."Tiếng mưa chảy từ mái hiên đỗ xuống tạo ra những âm thanh vui tai. "Cạch" chiếc cửa sổ tại một khu xóm nhỏ mở ra, bên trong là một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú. Anh chàng đưa đôi mắt yêu điều của mình ngó vào hư không. Gió se se lạnh, bầu trời thì xám xịt, cảnh vật điều hiêu không một chút sức sống.**********************"Bạch...bạch..."Những bước chân nhẹ như không va chạm cùng mặt nước. Anh chàng đi từ từ tiến về phía một tiệm cà phê đầu xóm anh. "Tinh.." chiếc nhỏ treo trên cao ngay mép cửa run nhẹ. Bước vào trong là một không gian khác nó ấm áp hơn bên ngoài, thoải mái và dịu chiệu hơn. Anh chàng vắt chiếc áo khoắc bị ướt sủng lên móc trên gần cửa, anh cất chiếc ô vào đúng nơi rồi lại bước đến quầy order. "Tách"Giọt cà phê rớt xuống, bản nhạc jazz vang lên và một cái chớp mắt..."Hahaha... em biết nó sẽ thú vị mà""Anh, ta đi thôi...""Em thích nhất là mùa đông...""Đây chính là quán cà phê em yêu nhât""Em...xin...l...""Két....Ầm...""LAM HÀ.....""Rắt...rắt...rầm..."Những mảnh ký ức vui vẻ, đau buồn cứ thế ùa về. Mỗi lần anh đến đây khẽ nhắm mắt lại nhớ về cô ấy, cô gái anh yêu nhất cũng là người sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Con đường trước tiệm cà phê là nơi người anh thương thân hình máu me đang hấp hối chờ chết, mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn chỉ tay năm ngón mà bàn tán đủ điều. Lúc đó, anh tuyệt vọng vô cùng. Tại sao, nơi cuối cùng cô muốn đi trước khi đi qua Mỹ phẫu thuật là tiệm cà phê này? Nơi cô muốn ở mãi vẫn là tiệm cà phê này? Và...thứ cô yêu thíc…
Bạch Di và Lạc Thiên gặp nhau vào một chiều cuối hạ, khi nắng len qua từng kẽ lá, dịu dàng như ánh mắt cậu nhìn cô. Một người trầm lặng như mặt hồ tĩnh lặng, một người rực rỡ như cơn gió mùa hạ, tưởng chừng đối lập nhưng lại vô thức bước vào thế giới của nhau.Tuổi 17 của họ là những trang thư tay giấu vội, là những lần lặng lẽ chờ nhau dưới tán cây quen thuộc. Nhưng thanh xuân mong manh như cánh hoa trong gió, đẹp đẽ mà chẳng thể giữ lâu. Năm tháng trôi qua, liệu những rung động thuở ban đầu có còn nguyên vẹn?…