✨Tên truyện: Ngôi Sao Trong Lòng Bàn Tay ✨Tác giả: Mộ Lị✨Nguồn: Tấn Giang✨Tình trạng truyện gốc: Đã hoàn ✨Tình trạng edit: Đang edit✨Tag: Nhẹ nhàng, ngọt sủng, duyên trời tác hợp, truyền cảm hứng💥Truyện dịch phi lợi nhuận và không có sự cho phép của tác giả nên đề nghị không reup và chuyển ver dưới mọi hình thức!…
Cùng là con người tại sao cô phải chịu khổ cực trong khi người ta vô cùng sung sướng. Cùng là phụ nữ, tại sao cô bị vùi dập, tại sao cô chịu phũ phàng trong khi người khác được nâng niu. Cô thật không hiểu, nghĩ mãi đến cùng cô cũng không hiểu. Và rồi cô gặp anh. Có lẽ đi hết cuộc đời này cùng anh, cô cũng không hiểu cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là tình yêu nhưng cô hạnh phúc. Có một người như anh ở bên, cô không hề thấy an toàn. Nhưng chỉ có anh mới làm cho cô tất cả. Và rồi, sau cái vòng quay cuộc sống, yêu nhau... lựa chọn rời xa nhau hay yêu nhau... lựa chọn ở bên nhau, đâu mới là một tình yêu đúng nghĩa.…
Một người thầy xàm xí từng dạy: " Nguồn gốc của mọi bi kịch là cố chấp, không chịu buông bỏ."Linh Chi mỉm cười nhưng mắt không ngừng rơi lệ.Đã đến lúc nó phải buông bỏ. Buông bỏ cái chết của ba mẹ, buông bỏ tình yêu chết tiệt, buông bỏ sinh mệnh...Linh Chi nhắm mắt, thả người rơi tự do xuống con sông sâu chục mét.Tờ báo nhăn nhúm bám víu bên thành cầu với tiêu đề nổi trội: Vợ chồng son của tập đoàn SONA đón chào cặp song sinh long phụng.******Yêu là gì?Là khi anh và em, âm dương cách biệt, anh vẫn yêu em.Là khi em không thể nhớ lại, cũng không quên đi cách yêu anh.******Đặng Vũ Duy, anh lớn của trường SAGOSCHOOL.Hà Linh Chi, con ngốc từ nước ngoài về.Ảnh: pinterest…
Lười thì đi tới đâu cũng sẽ lười... Nhưng mà khổ quá thì lười sao đây. Nata sinh năm con heo và lười như một con heo. Nó đáng lí ra sẽ sống sướng như một con heo nhưng mà hệ thống tới rồi! Ui cha làm sao đây?!? Ráng thôi chứ biết sao! Xem Nata ta đây sẽ giải quyết những mẩu đời khổ nạn của người ta như thế nào nha!!!…
- Ngươi đừng có mà thèm vợ quá hóa điên. Mau bỏ ta ra.- Với thân phận của ta bây giờ, không điên thì còn có thể sống được sao?Có người nói rằng, đâu đó vẫn tồn tại một thế giới song song với Trái Đất chúng ta. Và thế giới đó quả thật tồn tại. Đó là một nền văn minh hiện đại như Trái Đất, nhưng đặc biệt hơn, con người ở nơi đó có khả năng sử dụng phép thuật. Ở đó, có một câu chuyện chưa từng được hé lộ.Cô vốn xuất thân là một cô gái nông thôn miền Nam, nhờ thiên phú vốn có mà trở thành một trong 4 thành chủ của Thiên Lạc Thành.Hắn là một chàng trai từ phương Bắc đến, xuất thân là đại hoàng tử cao quý của Từ Khải Thành.Một ngày nọ, thành Từ Khải thất thủ, đại hoàng tử buộc phải sang Thiên Lạc làm phò mã để sống tạm bợ qua ngày.Từ một hoàng tử được người người kính trọng, bỗng nhiên trong một đêm lại mất tất cả, đến nơi xứ người cũng không ai tôn trọng, Thiên Hương chính là ánh sáng duy nhất trong đời hắn... Một cách bất đắc dĩ...Mọi chuyện vẫn luôn suôn sẻ, cho đến khi...…
Văn án. Nữ phụ thì sao? Không có quyền yêu và được yêu sao? Trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình hot nhất trên mạng, sáu nữ phụ bị tác giả ngược đãi thảm hại và phải nhận một cái kết cục đau đớn. Xinh đẹp thì sao? Gia thế lớn thì sao? Không phải cuối cùng đều chết dưới ngòi bút của tác giả? Chết dưới tay của một ả nữ nhân bạch liên hoa xấu xí sao? Không cam tâm. Oán khí bay bổng, không thể siêu thoát, nhờ đến những thiên kim tiểu thư của Thượng Hải phồn hoa về để cứng đối cứng với nam, nữ chủ. Nhưng điều mà sáu nữ phụ kia không ngờ rằng, nhóm thiên kim tiểu thư các cô mời kia thực chất chính là một nhóm người bị tâm thần bệnh ngầm. Người thì rối loạn nhân cách phản xã hội. Người thì mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực. Người thì mắc bệnh Trung nhị đại. Sáu nữ tâm thần bệnh xuyên vào ngôn tình tiểu thuyết. Vừa nghe đã thấy không cách nào cười nổi.…
Giữa cái giá lạnh cắt da cắt thịt,khói sương mờ ảo hòa cùng những bông hoa tuyết đầu mùa ở Sa Pa,Trịnh Quốc Thịnh đưa hai tay xoa vào nhau,chốc lát lại xoa xoa cơ thể nhằm giữ cho bản thân một thân nhiệt ấm,cậu không nhìn Hạ An,đôi mắt đen láy đăm chiêu ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao nơi đỉnh đồi lộng gió,giọng nói trầm ấm vang lên tựa như rót mật vào tai,một câu có thể khiến trái tim thiếu nữ bồi hồi từng nhịp đập rộn vang,thổn thức lần đầu biết yêu,bên tai Hạ An nóng bừng:"An,sau này tao muốn trở thành đại bàng,tự do tự tại,dám nghĩ dám làm,dũng cảm tiến về phía trước theo đuổi đam mê."Hạ An chậm rãi từng chữ:"Vậy thì tao muốn trở thành bầu trời."Quốc Thịnh nhìn cô thiếu nữ bên cạnh đang run lên vì lạnh,gương mặt có chút đỏ, khẽ nhắc nhở một câu:"An nhỏ của tao,tao không muốn ngày này của 10 năm sau con cháu của chúng ta sẽ tới đây khám phá bức tượng thiếu nữ hóa đá đâu,ngắm tuyết thế là đủ rồi,mau trở về thôi"Hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau rảo bước ra về,không ai nói thêm lời nào:Đại bàng và bầu trời vốn là hai thứ luôn tồn tại song song,bất di bất dịch,một bên được mệnh danh là chúa tể của bầu trời,một bên lại là bàn đạp vững chắc cho đối phương vỗ cánh chao liệng.Đại bàng sải cánh trên nền trời cao,trời cao vì đại bàng mà tỏa sáng;hai thái cực ấy tương trợ lẫn nhau,gắn bó không rời.Cậu biết,cô cũng biết...…
Người ta nói chuyện tình đẹp nhất , mơ mộng nhất là ở tuổi học trò các ông ạ ><nhưng mà tôi không tin điều đấy haha ái dà vẫn là tình yêu người lớn hay hơn chứ, các ông có biết không đến thời buổi tôi đang ngồi viết truyện này thì tôi vẫn si mê tiểu thuyết 18++ chứ chả bao giờ đọc mấy cái mộng mơ rồi nhẹ nhàng cả =)))) để rồi cho đến khi nữ chính phải lòng với nam chính thì tôi đặt tay xuống bàn phím kể cho các ông đây =))chuyện tình này nói nhạt như nước ốc thì không phải , nhưng mà tình tiết 18+ cũng không có nên mấy bé tuổi còn non bơi hết vào đây , nhẹ nhàng thôi heheừ thì đấy ....#2017…
thể loại: truyện xuyên không Câu chn bắt đầu từ khi tôi vô tình chạm vào cánh cửa điện đó. Xuyên về Việt nam năm 1920.Để rồi gặp hắn, làm e gái hắn...Năm lần bảy lượt xuyên,tôi nhận ra...tôi đã yêu hắn tự lúc nào. Dù là hắn đã lừa dối tôi, dùng tôi để đem lại lợi ích cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn yêu hắn.. tại s vậy.. tôi đã khóc rất nhiều lần trong bóng tối. Đau lắm, thực sự rất đau..trái tim như bị bóp nghẹn....Còn hắn, hắn có yêu tôi k.Tôi k pít và cũng k quan tâm.Vì bây h,tôi phải trở lại thế giới của tôi. Thế giới sẽ k mang hình bóng của hắn......" Thời gian sẽ xóa mọi kí ức..."*Vào một ngày trong xanh*Ai vậy..là ai mà lại giống hắn vậy... ..*gió ùa tới làm tóc bay bay....người đó quay lại... *Đó là........p/s: đây là truyện đầu tiên của e.có j mong các tiền bối chỉ bảo.* cúi đầu *…
Truyện này được viết với mục đích giải trí, và đây là lần đầu mình thử viết truyện, nếu có sai sót gì mong mọi người bình luận bên dưới để mình tiếp thu và sửa đổi tốt hơn, sự yêu mến của mọi người góp phần thành công cho câu truyện . Sở dĩ mình đặt tên truyện là hoa hướng dương vì trong tác phẩm đầu tay của mình chỉ muốn viết một yêu nhẹ nhàng ,tình cảm của 2 bạn từ đầu luôn hướng về phía nhau, 2 người đều là mặt trời của đối phương.Nam 9 sẽ không red flag gì đâu mọi người yên tâm nhé,chỉ là cậu ấy là người tốt bụng hay giúp đỡ mọi người nên sẽ rất nhiều người quý cậu ấy nhưng đôi khi sẽ đem lại xíu rắc rối, hơi khờ trong chuyện tình cảm, nên không nhận ra tình cảm của mình với đối phương, 2 ổng bả sẽ bù qua bớt lại cho nhau nên mọi người yên tâm nha.Một lần nữa cảm ơn mọi người đã lắng nghe ạ.…
Xin chào đằng ấy, thật cảm ơn đằng ấy khi đã chọn vào đọc câu chuyện của tui giữa hàng ngàn tác phẩm hay ngoài kia nha!Bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào thôi, không có drama gì mấy, đại loại là kể về hành trình yêu nhau của 2 con người nơi đất khách quê người và câu chuyện hường phấn thường ngày của 2 bạn trẻ, cảm hứng của bộ là từ 1 chiếc phim siêu chữa lành tui mới xem mấy ngày nay.Tui viết bộ này một cách ngẫu hứng, với mục tiêu ban đầu là để chữa lành chính mình, cũng như muốn tạo ra niềm tin vững chắc với một tình yêu đẹp cho bản thân. Lúc viết xong tầm mấy chương đầu thì tui cũng muốn đăng lên đây cho những ai cùng hoàn cảnh, cùng sở thích để mọi người cùng đọc . Mong là câu chuyện của tui sẽ giúp đằng ấy chữa lành vết thương không phải đằng ấy gây ra, hay đơn giản chỉ là thư giản sau những một ngày mệt mỏi, mong những dòng chữ của tui sẽ là bến đổ cảm xúc cho đằng ấy.…
Những ngày đẹp trời thích đi cafe, hong mình dưới vòm trời đầy nắng gió, hít một hơi đầy những an yên, rồi tự dưng thấy lòng thanh thản. Tâm tình như nước tràn vào bờ đê, cố loay hoay lưu lại đôi dòng ghi nhớ.…
Xuyên qua nữ như tuyết ở mới sinh ra thời điểm cho rằng chính mình nhân sinh quỹ đạo là cái dạng này: Cùng đệ đệ tương thân tương ái - trưởng thành - gả chồng - sinh oaMà khi hệ thống tiểu Q xuất hiện thời điểm, như tuyết thay đổi ý nghĩ của chính mình, chính mình nhân sinh quỹ đạo hẳn là như vậy: Trợ giúp ca ca điều dưỡng thân thể - tìm cái ca ca có tiền đồ cùng trường làm lão công - gả chồng - sinh oa - hạnh phúc sống quãng đời còn lạiMà khi biết chính mình muốn tiểu tuyển thời điểm, như tuyết cảm thấy kinh thiên sét đánh, ô nhã thị, sẽ không ta chính là trong lịch sử cái kia tiếng tăm lừng lẫy Đức phi đi, vì thế như tuyết nhân sinh quỹ đạo liền biến thành như vậy: Ninh Thọ Cung ( từ nhân cung ) cung nữ - đáp ứng - thường ở - đức quý nhân - đức tần - Đức phi - đức Quý Phi - Thái HậuGỡ mìn: Tiểu bạch văn!!! Muốn nhìn lịch sử văn thỉnh dời bước!!! Khảo chứng đảng thỉnh dời bước!!! Cảm ơnTag: Thanh xuyênCung đấuHệ thốngNgọt vănTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khang Hi; ô nhã như tuyết ┃ vai phụ: Bốn bốn; Thái Hậu ┃ cái khác: Thanh xuyên; ngọtMột câu tóm tắt: Đây là một thiên ngọt văn thực hằng ngày, mang một chút cung đấu…
SAU KHI CHUYỂN TRƯỜNG, TÔI GẶP ĐƯỢC CHÂN ÁI CỦA ĐỜI MÌNH(Cause I Love You)Tác giả: DudangiuemTình trạng : đang cố lếtThể loại: Đam mỹ, BL, Thanh xuân vườn trường, ngọt ngào, có chút ngược xíu xiuVăn án: Hoàng Đức Đăng từng là kiểu người mà ai cũng phải dè chừng: con trai duy nhất của một gia đình tài phiệt, đẹp trai, ngông cuồng, bất cần và chẳng bao giờ phải chịu thiệt. Học hành yếu kém nhưng luôn đứng nhất... nhờ cái họ "Hoàng". Cậu sống trong một thế giới không ai dám chạm tới.Cho đến một ngày, bí mật bị phơi bày.Cậu không phải con ruột của nhà họ Hoàng.Từ con cưng thành người dưng, từ trường quốc tế danh giá bị đuổi thẳng về một ngôi trường bình thường nơi chẳng ai biết hoặc quan tâm cậu là ai.Lần đầu tiên, Hoàng Đức Đăng phải đối mặt với cuộc sống thật. Không có đặc quyền, không có người nâng đỡ, và cũng chẳng còn ai bên cạnh.Thế nhưng cũng chính tại ngôi trường này, cậu đã gặp được những người bạn tốt và đặc biệt là người ấyCp : Hoàng Đức Đăng, Nguyễn Trung KiênNhân vật phụ: 7749 các thể loại bóng đèn, bóng đêm, bóng đè,...Lưu ý: Truyện tác giả tự viết nên đừng tự ý bê đi đâu nhaaaa. Cảm ơn cả nhà ạ…
#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…
Nhật ký, Journal của @iamjulie đây Chúc em mỗi ngày kiên trì, trở thành phú bà, sống thành dáng vẻ mình muốn, có được cuộc sống mình mơ ướcvui vẻ, hạnh phúc, trọn vẹn, bình angia đình sum vầy, mọi người mạnh khỏengàn vạn ước mơ đều trở thành hiện thực. bảo vệ được người mình muốn bảo vệgặp được người tốt, quý nhân, được kính mến, được trân quý, kính trọng, yêu thương và bảo vệ. cặp được chân ái đời mìnhđược yêu thương, đùm bọc, lo lắng, được săn sóc, nuông chiều, cưng sủng chở che. tất cả tốt đẹp nằm ngoài mong đợi. mỹ mãn, hạnh phúc, vui vẻ, bình an. cầu chúc những điều tốt đẹp nhất. như vậy nhé, đại học rồi, kiếm tiền thoi. journal bắt đầu. 5.9.2024@iamjulie…
« Anh như mặt trời sưởi ấm trái tim em, soi sáng thế giới của em, là sợi dây em bám víu, là ánh sáng dẫn đường cho cuộc đời em. Khi em sợ hãi buông tay anh để chạy trốn, lúc đó mới biết anh chính là linh hồn, là cả thế giới của em » _An Nhiên.« Khi bên nhau em thường hay nói 'anh là mặt trời, là hơi ấm, ánh sáng của em'.. nhưng em lại không biết rằng mặt trời của em cũng bị đốt cháy trong chính ánh sáng đó, cũng muốn chạy trốn khỏi ánh sáng đó. Ngày gặp em anh như tìm thấy nơi đến của cuộc đời mình. Nếu em nói anh là mặt trời thì anh sẽ nói em chính là mặt trăng của cuộc đời anh, như ánh sáng mát lạnh, như cơn gió trong lành đến làm dịu mát thế giới của anh. Em là cuộc đời anh, là thế giới, là tất cả những gì anh muốn có trong cuộc đời này »_ Thiên Phúc. Định mệnh cho chúng ta gặp nhau, rồi lại khiến hai ta chia xa.. Như quy luật của tự nhiên, mặt trăng và mặt trời Liệu rằng ta có thể bên nhau?…
Tôi nhìn cậu rất lâu vào tháng 5, như sợ một ngày không còn được nhìn thấy nữa. Trải qua chẳng biết bao nhiêu mùa hạ tôi vẫn nhìn cậu như thế, mắt hai ta chạm nhau, giây phút đó tôi tưởng cả cậu và tôi đã đồng điệu tâm tình. Giữa tôi và cậu đã nói ngàn lời, rồi cuối cùng cũng kết thúc ở trận mưa rào tháng 9. Chúng ta gặp gỡ vào ngày đầy nắng, tưởng chừng sẽ chói lọi như thế mãi mãi nhưng nắng tàn thì tình phai, tháng năm ấy tôi nheo mắt nhìn cậu giữa trời nắng ấm cùng nụ cười của đôi ta, thứ ánh sáng ở nơi cuối hẻm làm mờ đi bóng lưng người, chỉ để tôi nhìn rõ đôi mắt tĩnh mịch ấy. Vào ngày mưa năm ấy bóng hình cậu nhòe nhòe đi, không còn nắng nhưng chẳng hiểu sao tôi không nhìn rõ cậu nữa, đó là lần duy nhất tôi thấy may vì trời đã mưa. Khi hai ta cho nhau nhìn thấy bóng lưng, đừng nghĩ đến quá khứ gặp gỡ, quen biết, hiểu về lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau và quý trọng lẫn nhau. Khoảng thời gian tươi đẹp ấy càng sống động thì càng đau đớn như dùng chính tay bóp nghẹn đi cả tầm hồn, lưu luyến, day dứt chẳng lành lại được.…