Một số tình tiết địa danh trong truyện KHÔNG CÓ THẬT vui lòng thông cảm ạaaaNhật Hạ, một cô học sinh vô cùng bình thường trong lúc kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh sát đít thì dính tiếng sét ái tình...…
"Tôi muốn viết một câu chuyện về thanh xuân của tôi, của ai đó, của những năm tháng mà người ta vẫn hay nói về cái trẻ người non dạ, ngây ngô, thuần khiết nhưng thực đa sầu, đa cảm.Tôi muốn viết về suy nghĩ của một cô gái tuổi 25 nghĩ về những ngày đã qua, dù ngắn ngủi, bình lặng nhưng đầy hoài niệm ""Có thể trong mắt người khác, Tại Tại, học sinh ba tốt, tiêu biểu, gương mẫu, con ngoan trò giỏi, rất nhiều, rất nhiều từ ngữ văn hoa mà thầy cô, bạn bè, cô, dì , chú, bác... có thể hình dung về cô. Nhưng chỉ cô mới biết, ngược về ký ức cho đến hiện tại, cô vẫn chỉ là cô, nhạt nhẽo, một màu.Đến bây giờ, Tại Tại của 25 tuổi vẫn luôn hỏi, mình nên làm gì để cho năm 30 tuổi, năm 50 tuổi, năm 80 tuổi mắt mờ, chân chậm nghĩ lại mà không hối tiếc như hiện tại đang hoài niệm về quá khứ. Những câu hỏi vẫn cô luôn theo đuổi và bỏ ngỏ ..."…
Tác giả: Bán Tiệt Bạch TháiEdit+trans: NgânVăn ánTóm tắt một câu: Không cần theo đuổi tôi, anh không xứng!Thời niên thiếu thơ ngây, một lòng Tô Hảo đều đặt trên người Chu Dương, chỉ một nụ cười của anh đã khiến cô rung động.Mà tuổi trẻ ấy mà, ai lại không có thưở bồng bột, không có chút ảo tưởng,Vì thế cô rất tự tin theo đuổi anh, chẳng phải người ta thường nói nữ truy nam cách tầng sa* sao? Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần thêm thời gian thì anh sẽ cảm động, sẽ thấy cô tốt thế nào.Nào ngờ anh vẫn luôn lạnh lùng như thế! Dường như anh đang nhìn cô nhảy nhót diễn kịch vậy!Mà thái độ của Chu Dương, rõ ràng là anh không có chút hảo cảm nào với cô chứ đừng nói là thích!Trưởng thành rồi, nếm trải đủ loại tư vị, cuộc sống cũng khiến cô khéo léo hơn. Tháng năm dần trôi, Tô Hảo cũng hiểu được Chu Dương chưa từng đặt cô vào mắt, cô thích anh cũng chỉ trò cười mà thôi.Tâm cô như nước lặng, nỗ lực vươn lên.Làn váy lay động, tiêu sái tự tại.Bóng đêm như nước, Chu Dương mở cửa xe bước xuống, nghiêng ngả lảo đảo bắt lấy tay cô, cúi đầu: "Tô Hảo, em nhìn anh đi."Chu Dương cà lơ phất phơ, không thiếu phụ nữ, không thiếu tiền bạch, không thiếu quyền thế, là kẻ bất cần đời từng tránh né tình cảm của Tô Hảo, từng đứng trên cao nhìn cô sa ngã.Cho đến một ngày, anh muốn cắn nát cô trong miệng, để cô hồi tâm chuyển ý, trong lòng chỉ có mình anh.(*) Câu đầy đủ là "nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa" ý chỉ nam theo đuổi nữ khó như vượt núi, còn nữ theo đuổi nam dễ như xé toạ…
Trong cuốn sách "7 loại hình thông minh" của Thomas Armstrong, mỗi người khi sinh ra chứa đựng một sức mạnh tiềm ẩn trong con người. Qua quá trình vận động, giao tiếp xã hội dần hình thành sự tự tin và bãn lĩnh trong con người họ. Bắt đầu con người dần hiểu ra là mình "thông minh" ở lĩnh vực nào. Cụ thể về hội họa có Pablo Picasso - họa sĩ vẽ tranh rất đẹp và khi ông mất, các bức họa nổi tiếng của ông được định giá đến hàng triệu đô la một bức. Về bóng đá có Lionel Messi - thiên tài với đôi chân ma thuật khiến khán giả trầm trồ, khen ngợi. Âm nhạc thì Michael Jackson được mệnh danh ông hoàng nhạc Pop bởi tiếng hát và điệu nhảy của mình chạm đến tất cả người xem. Đây có thể nói là những gương mặt tiêu biểu về sự thông minh của họ được người đời ca ngợi trên toàn thế giới.Ở Việt Nam, "ăn trông nồi, ngồi trông hướng" hay "ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau" là những câu nói phổ biến khi nói về sự thông minh của một người nào đó. Anh ấy học giỏi, có bằng đại học, làm công ty lớn, ăn nói thu hút người khác hay kiếm được nhiều tiền được gọi là thông minh. Chị ấy có công ty riêng, có biệt thự, có xe hơi, lấy được tấm chồng giàu có thì quá tuyệt vời. Khi đạt được những thành công trước mắt, họ luôn được các "vệ tinh" đi theo, luôn nói những lời tốt đẹp nhằm tạo được tiếng thơm trong mắt người khác. Bên cạnh đó, những người không khen, không chê hay có những hành động trái ngược với đa số mọi người thì bị gọi là "kém giao tiếp". Với 2 loại người như vậy thì được hiểu là "Người ngu và kẻ…
Cậu nên xem Trái Cấm trước để hiểu rõ cốt truyện rồi qua đây nheeee"Weaslyyyyyyy! Khăn tay của mày nèeeeeeee!!!!!" Cậu thiếu gia mau chóng đuổi theo chồn nhọ đang sợ hãi chạy tứ tung.Tự nhiên đang đuổi theo cậu Weasly thì Theodore đi ngang qua một cái ban công . Tự nhiên Theodore bị Déjà vu. Cậu ta nhận thấy khung cảnh này quen thuộc làm sao ấy. Cũng là lúc tối muộn, cũng là cái ban công này, cũng là những ngôi sao này, cũng còn những con sếu giấy cậu gấp được để ngay ngắn ở một góc của ban công. Chỉ là còn thiếu một thứ gì đó cậu ta chẳng thể nhớ nổi. Cậu ta đoán thứ cậu ta không thể nhớ đó là một điều rất đặc biệt đấy. Cậu ta cầm lấy một con sếu bỏ vào túi áo.Lại đi sang một chỗ khác, cậu Nott lại thấy một cái hồ. Cũng là cái hồ đó, cũng là những chiếc nhẫn cỏ ở đó, cũng là chiếc kẹp tóc màu xanh đó. Cũng còn có một bó hoa xinh đẹp. Nhưng cái thứ gì đó đâu mất rồi? Mọi thứ vẫn còn đó nhưng còn một thứ cậu ta chẳng thể nhớ nổi đó là gì. Cậu ta cầm lấy cái kẹp tóc xanh lục bảo cất vào túi áo.Cậu Nott mang theo chiếc khăn tặng cho Weasly bất thành cùng cái tâm trạng khó hiểu đi về kí túc xá, chẳng để ý trên tay đã dính chút son khi bị ngọn cỏ dại quệt phải. Mọi người cười nắc nẻ khi biết câu chuyện dở khóc dở cười của Theodore. Nhưng có vẻ Pansy không chú tâm vào câu chuyện cho lắm. Cô nàng đã nhìn thấy trên mu bàn tay của cậu thiếu gia Nott có dính son. "Ê, Theo? Tay mày dính son kìa. Mới đi đâu về vậy?" Cô nàng cố giữ lấy chút bình tĩnh để hỏi.…
Tôi là bạn của 1 đứa con gái đáng yêu nhất, nhí nhố nhất nhưng nó lại là một nhân vật mà người đời thường gọi là phản diện, nó không tin vào tình yêu và nó cũng k muốn yêu nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ cắm đầu vào yêu, yêu một người không yêu nó...…
Câu truyện ở một thế giới động vật kể về một cô bé trên thành trình giải mã cảm xúc của mình và những người bạn của cô ấy. Một lớp học nơi ai cũng có quá khứ và những vết thương trong lòng tình cờ gặp nhau. Họ chữa lành cho nhau bằng sự yêu thương đồng cảm.…
Minh Minh, một cô bé hồn nhiên, vô tư, trong sáng, một chút hậu đậu, ngốc nghếch nhưng vô cùng dễ thương. Phong, một con người lạnh lùng, đa cảm, hoài niệm. Hai người gặp nhau thật bất ngờ, càng bất ngờ hơn, khi những chuyện tiếp theo xảy ra. Thế là cô bé Minh Minh ấy đã biết...yêu, một tình yêu dạt dào đầy cảm xúc trong cơn gió năm ấy, cuộc đời cô bỗng dưng như mở sang trang mới. Phong vẫn thế, vẫn lạnh lùng che giấu cảm xúc của mình. Cứ tưởng, hai người sẽ được hạnh phúc bên nhau, nhưng mà, đời không thể lường trước được chữ ngờ....... nhỉ:)…