Người Chẳng Bao Giờ Quay Đầu Lại
Cô gái ấy tên là An Nhiên.Cô chẳng phải kiểu người khiến ai cũng ngoái nhìn ngay lần đầu gặp mặt, nhưng nếu ở cạnh đủ lâu, người ta sẽ nhận ra trong cô có thứ gì đó rất dịu dàng, rất kiên định - như ánh hoàng hôn cuối ngày, chẳng chói chang, nhưng khiến người ta nhớ mãi.Và trái tim của cô, từ rất lâu rồi, đã chẳng còn là của chính mình nữa.Nó thuộc về một người con trai tên là Nguyễn Hạ Vũ---Họ gặp nhau lần đầu vào một buổi chiều có mưa lất phất. Vũ giúp cô nhặt quyển sách rơi bên lề đường, chẳng nói gì nhiều ngoài một cái gật đầu khẽ khàng. Vậy mà chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để An Nhiên lén quay đầu nhìn anh thật nhiều lần trong những ngày sau đó.Cô dõi theo anh như một thói quen. Nhớ mọi bài hát anh thích, ghi nhớ từng câu anh nói, và cả những chuyện nhỏ bé như việc anh uống cà phê không đường, hay thích ngắm mưa một mình.Cô thích anh bằng tất cả sự chân thành của tuổi trẻ. Một tình cảm không toan tính, không vội vàng, chỉ lặng lẽ tồn tại - như cái cách người ta giữ gìn một bí mật đẹp nhất trong lòng.Chỉ tiếc, đó mãi mãi chỉ là một chiều.---Có những lần, An Nhiên từng nghĩ, "Chỉ cần mình cố gắng hơn một chút nữa, có lẽ anh sẽ quay đầu lại."Cô đem hết can đảm để gửi tin nhắn đầu tiên, rồi hồi hộp chờ đợi câu trả lời có khi là vài giờ sau, có khi là... chẳng bao giờ.Cô đi qua tuổi trẻ của mình bằng những lần gượng cười khi thấy anh đi bên cạnh người con gái khác. Bằng những lần tự dỗ dành bản thân: "Chỉ cần được nhìn thấy anh hạnh phúc, mình cũng đủ rồi."Nhưng s…